181 “Tuyết Mạn, không cần khóc, không cần khóc, có ta ở bên cạnh nàng, sẽ không ai có thể tổn thương nàng, ngoan…” Mạc Kỳ Hàn không tự chủ ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, trong lòng nhói đau, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhắm lại.
182 Ở trong phòng đến khoảng mười ngày, Lăng Tuyết Mạn chờ tang lễ của Cốc Vũ Mị tiến hành xong mới rời Cúc Thủy Viện. Rất ít đi ra khỏi cổng lớn Vương phủ, hôm nay có các vị Vương gia tới thăm, Lăng Tuyết Mạn đi ra gặp, đi xuyên qua hành lang, mới vừa đến cổng chính, nghe bên ngoài có tiếng nói, thanh âm không lớn, làm nàng chỉ có thể nghe đại khái.
183 Hoàng đế Thái Tông của Minh quốc đại thọ, các châu huyện quan phủ cả nước thi nhau chúc thọ Hoàng Thượng. Mà kinh thành Cẩm An của Minh quốc càng phi thường náo nhiệt, từng nhà vui sướng giăng đèn kết hoa.
184 Đứng dậy, Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại nhìn Nhị Vương phi, trong lòng thật không biết là cái cảm xúc gì. Ngước mắt, theo bản năng đem ánh mắt nhìn về Mạc Kỳ Diễn đang ngồi ở vị trí thân vương đối diện, bất ngờ nhìn vào nục cười yếu ớt của hắn, hắn đang cầm ly rượu bạch ngọc, khóe môi nhẹ cong, nhìn nàng không hề chớp mắt.
185 “Ha ha, mồm miệng nha đầu kia cứ như chim sáo!” Hoàng Hậu bị chọc cười, mím môi chế nhạo nói. Mạc Ngự Minh thấy Hoàng Hậu cao hứng, cũng thả lỏng cười ra tiếng “Ha ha, trẫm cũng phát hiện cái miệng này có thể gặp rắc rối nhưng cũng có thể lập công!”Thái tử phi cũng khẽ nở nụ cười, khuôn mặt tươi sáng động lòng người.
186 Một cỗ hờn dỗi giấu ở đáy lòng, Lăng Tuyết Mạn âm thầm nắm chặt tay, nàng ấy có thể nói nàng là quả phụ, nhưng không được nói Tứ Vương gia là do nàng khắc chết, nàng không thể nhịn được nữa!Nhã Phi lạnh mặt, nói: "Tam tẩu nói đúng, là Tứ ca muội đã chết.
187 Nhã Phi hít một hơi lãnh khí, dùng sức nuốt nước miếng, mới khiến cho gò má đỏ bừng của mình từ từ trở lại trắng nõn, giọng nói nhỏ cực điểm, “Mạn Mạn, phương pháp báo thù của tẩu không khỏi… không khỏi rất… cái gì đi.
188 Lâm Mộng Thanh hai tay ôm ngực ung dung tựa vào tường than một tiếng, “Haiz! Đáng tiếc! Đáng tiếc bản công tử muốn anh hùng cứu mỹ lại bị một tiểu gia hỏa giành trước, thật là mất hết hứng!”“Bất quá -” Lâm Mộng Thanh liếc xéo một khuôn mặt tuấn tú đông lạnh nào đó, cười quỷ dị, “Bất quá tiểu Vương gia kia vừa mới ôm ôn hương nhuyễn ngọc còn được thưởng một đôi môi thơm, cảm giác kia…”Một ánh mắt lạnh lẽo quét tới, Lâm Mộng Thanh cười khan một tiếng, “Hì hì, chỉ đùa một chút thôi.
189 Mọi người dời đi đến hồ Thúy Trà, ngồi xuống ghế đã này xuống ở quảng trườngGió đêm nhẹ phả hương hoa xông vào mũi, tiếng nhạc du dương vang khắp bốn phương, vô số lồng đèn chiếu sáng cả một vùng trời đêm.
190 Sau khi Nhã Phi biểu diễn cầm nghệ là mấy trận ca múa biểu diễn, Lăng Tuyết Mạn có chút phiền chán, nhịn không được nho nhỏ nói thầm: “Có sáng tạo không, xem như vậy mãi sẽ chán lắm!”“Ha ha, Mạn Mạn, muội thật mong chờ xem tẩu biểu diễn.
191 Đối với hoàng thượng cố ý chỉ hôn, Liễu Ngô Đồng không có biểu hiện ra cao hứng, cũng không có biểu hiện ra mất hứng, chính là dại ra, mãi cho đến lúc trở về chỗ ngồi vẫn là ngây ngốc.
192 Lăng Tuyết Mạn vừa nói ra, mọi người xung quanh ngẩn người, thần sắc khác nhau cúi đầu bật cười. Hoàng Hậu phì cười “Tuyết Mạn, con là bởi vì sự tình lần trước mà lòng còn sợ hãi phải không? Ha ha, Ngũ Vương gia cũng đã tra rõ không liên quan tới con, đầu con an toàn rồi! Bản cung đảm bảo cho con, như thế nào?”“Hì hì, mẫu hậu, Tuyết Mạn lo lắng phụ hoàng chỉ cần mở miệng vàng lời ngọc sẽ lung lay cái đầu con.
193 “Hì hì, chỉ đùa một chút thôi, đệ biết sư tẩu đơn thuần đến ai cũng xem là bạn tốt. nam nhân đẹp mắt như đệ đây mà sư tẩu còn không nhìn trúng, thì người khác tẩu càng không vừa mắt!”Lâm Mộng Thanh rất không sợ chết khiêu khích, trong mắt tràn đầy ý cười trêu tức.
194 Lăng Tuyết Mạn không động, không nói gì, ở tại chỗ mê man không hiểu nhìn Liễu Ngô Đồng, nàng thật sự không biết mình đã làm sai điều gì!Liễu Ngô Đồng vừa khóc vừa lui, vô ý thức lui về phía sau, đến sát bên cạnh lan can, nhưng nàng vẫn đang lui.
195 “Vâng, Vương phi!” Lâm Mộng Thanh hơi vuốt cằm, cam chịu thân phận của hắn, trong lòng lại dừng không được muốn mắng người. Nữ nhân vô lương này nhìn đến hắn vốn đẹp mắt, đã nói hắn là Yêu tinh.
196 Lăng Tuyết Mạn sợ ngây người. Nàng chưa từng thấy Liễu Ngô Đồng không khống chế được giống như thế này. Trước đây gặp nàng không khỏi phải tán thưởng là tao nhã, uyển chuyển, hàm xúc, đoan trang, hiền thục, thế nào hôm nay từ lúc rời đi hồ Thúy Trà, nàng thật giống như bị kích thích gì đó, nàng tại sao muốn xem cổ tay Vô Giới? Nàng hoài nghi cái gì sao?“Hàn ca ca.
197 “Được, chúng thần về trước, Tứ Vương phi, tái kiến!” Liễu Thiếu Bạch hữu lễ cười, nắm Liễu Ngô Đồng đang thất hồn lạc phách xoay người rời đi. Lăng Tuyết Mạn tim đập loạn nhịp nhìn bóng lưng Liễu Ngô Đồng, trong lòng không biết thế nào, chính là không thoải mái, trừ việc Liễu Ngô Đồng đêm nay không chút nào thân mật với nàng, vừa nghĩ đến phu quân của nàng, Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn,thì ra vốn cùng Liễu Ngô Đồng là một đôi, nàng thấy khó chịu mà không hiểu vì sao!Chẳng lẽ là Hoàng Thượng đem nàng tứ hôn cho Tứ Vương gia, chia rẻ bọn họ sao? Nhưng theo cảm xúc của nàng ấy với Tứ Vương gia lại không giống như là hận.
198 Ánh mắt Mạc Kỳ Minh lóe ra lại thu hồi, ánh mắt thâm thúy rét lạnh, nhìn như tìm tòi nghiên cứu, như đánh giá Lăng Tuyết Mạn, đáy mắt bình tĩnh vô ba dần dần nổi lên một chút hứng thú, cười, bộ dáng mới vừa rồi còn hùng hổ, hiện tại còn nói muốn thu nợ, chỉ sợ không phải đơn giản muốn ngân lượng đi!Môi mỏng nhếch một cái, mang theo một tia nghiền ngẫm, mở miệng “Không thành vấn đề, nói đi, nàng muốn cái gì?”“Ta muốn -” Lăng Tuyết Mạn lời nói đến bên miệng phút chốc ngừng lại, nhíu mày quét mắt, nữ nhân kia giống như chim nhỏ nép vào người Mạc Kỳ Minh, cười tà ác, thần bí vạn phần nói: “Ta nghĩ muốn cùng Tam Vương gia bàn bạc hình thức trả nợ, không biết Tam Vương gia có dám hay không?”Nghe vậy những nam nhân khác ngẩn người, ngây ngốc ra nhìn Lăng Tuyết Mạn, không biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì.
199 Xấu hổ xong, Lăng Tuyết Mạn dậm chân một cái, sẳng giọng: “Ngài đừng quản ta e lệ hay không, ngài chỉ cần nói ngài có đáp ứng hay không thôi. ”“Ta…” Mạc Kì Minh 囧 lợi hại.
200 “Phu quân, thần thiếp đỡ ngài lên xe ngựa. ”Nhị Vương phi tươi cười xán lạn, nhanh đi về phía trước hai bước, nâng cánh tay Mạc Kỳ Diễn, dư quang đôi mắt dẫn theo một chút đắc ý ném về phía Lăng Tuyết Mạn, lóe lên châm biếm rất nhanh, làm người ta không cách nào phát hiện.