381 Thái hậu cũng phục hồi tinh thần lại, gật đầu một cái, lầm bầm nói: “Giống, thật sự rất giống, Bắc Nguyệt, ngươi vào đây để cho Hoàng tổ mẫu nhìn một chút.
382 Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu mỉm cười: “Có lẽ là ta suy nghĩ quá nhiều, nhưng ta thế nào cũng không nghĩ tới, phụ thân của ta lại đi hại ta, dù sao hổ dữ cũng không ăn thịt con, hắn thật không xem ta là con gái của hắn.
383 Ý cười bên khóe miệng của Hoàng Bắc Nguyệt ngày càng nồng, trở thành Cửu Tinh Triệu hoán sư, triệu hoán ra Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân, thành tựu như vậy mà nói là không đáng nhắc đến, vậy những người khác không phải sẽ xấu hổ muốn chết sao.
384 Trong sách cổ ghi lại cũng chỉ có một vài thông tin, nghe nói mấy trăm năm trước nó đã từng xuất hiện qua, có người từng vẽ sơ lại bộ dáng của nó, rất giống con đang bay trên đỉnh đầu nàng!Không ngờ lại có Thần thú xuất hiện trong Mê Vụ rừng rậm!Tiêu Vận bị dọa sợ đến mức ngậm chặt miệng, một chữ cũng không dám thốt ra!Tuyệt đối không thể bị phát hiện, bị Linh thú phát hiện còn tốt, nhưng nếu như bị Thần thú phát hiện, vậy nàng quả thật chỉ có một con đường chết!Nhưng là, cho dù nàng đã che miệng lại, Huyễn Linh Thú trên kia hình như đã phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
385 “Ta…ta biết đường đi! Nếu ngươi muốn ra ngoài thì có thể mang ta theo, ta chỉ đường cho ngươi. ” Tiêu Vận vội vàng nói, giống như đã bắt được một tia ánh sáng hy vọng.
386 Trong hai người, ai lợi hại hơn? Cái này còn phải nói sao?Nghe được lời của nàng, sắc mặt thiếu niên rốt cục cũng có một tia ba động: “Ở nơi nào?”“Ngươi…ngươi tìm nàng làm gì?”“Giết!” Thiếu niên nói ngắn gọn.
387 Thiếu niên bưng chén, cầm lấy đôi đũa, tay chân luống cuống bày ra bộ dáng không biết nên làm như thế nào. Người bán hàng rong nhìn hắn, cười nói: “Công tử, ngươi dùng đũa ăn đi!”Vừa nói, hắn vừa đứng một bên đánh giá vị thiếu niên này từ trên xuống dưới.
388 Cô gái mặc váy xanh cười nói: “Có tiền thì đương nhiên là không gì không mua được, chẳng qua đứa nhỏ này một thân một mình, trên người lại không có tiền, đói bụng nên phải tìm thứ để ăn, ta tin hắn cũng không phải cố ý, mọi người khoan dung độ lượng, không nên bắt ép một tiểu hài tử như vậy lên quan phủ!”Thanh âm nàng trong suốt, vui vẻ động lòng người, chỉ mấy câu đã khiến vị đại hán kia trầm mặc.
389 Lời vừa nói ra, nàng có chút mơ hồ hối hận, thiếu niên này mắt không nhìn thấy, đương nhiên là chưa từng thấy qua pháo hoa rồi. “Pháo hoa?” Hắn lầm bầm hỏi, giọng điệu có chút vội vàng: “Đó là cái gì?”“Ngươi lại đây, ta dẫn ngươi đi xem.
390 “Nếu hữu duyên, tự nhiên chúng ta sẽ gặp lại. ” Hoàng Bắc Nguyệt rút tay ra, sau đó từ trong nạp giới lấy ra một túi kim tệ đưa cho hắn: “Cái này chính là tiền, ngươi muốn ăn cái gì thì dùng tiền ở bên trong mua.
391 Nói xong, Mặc Liên đóng cửa phòng lại. Hoàng Bắc Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn qua Đông Lăng, Đông Lăng thấy vậy gãi gãi đầu, nói: “Vị Mặc công tử này chắc là rất ít tiếp xúc với người khác đây mà.
392 Rất nhanh, Tuyết di nương đã ngã nhào trên mặt đất, tiểu Chức Mộng Thú xoay người nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, đem mộng cảnh của Tuyết di nương truyền lại cho nàng.
393 Tiểu Chức Mộng Thú chỉ có thể không ngừng lắc đầu. Đông Lăng ngồi xổm xuống đỡ nàng lên: “Tiểu thư, hay là chúng ta suy nghĩ biện pháp khác đi. ”“Tại sao lại không nhìn thấy được, chẳng lẽ trong mộng cảnh cũng có cấm chế?”Tiểu Chức Mộng Thú không ngừng gật đầu, tỏ vẻ việc này không phải lỗi của nó.
394 “Nương, ngươi chịu khổ rồi. ” Tiêu Vận ôm lấy thân thể suy nhược của Tuyết di nương, sống mũi cay cay, mắt nhòe lệ. “Đừng khóc, Vận nhi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này trước đã.
395 Sơ suất duy nhất của Hoàng Bắc Nguyệt chính là nàng vẫn chưa biết Quang Diệu Điện Mặc Liên đã được Tiêu Vận dẫn đến, nếu biết nàng cũng sẽ không quyết định như vậy.
396 “Ừ, cám ơn ngươi. ” Mặc dù không biết đây là cái gì, nhưng nhìn bộ dáng chờ mong của Chi Chi, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn tỏ vẻ cảm tạ. Chi Chi vui vẻ, lúc này mới từ trên bàn nhảy xuống bỏ đi.
397 Khẩu khí bình thản, giống như nàng chính là người nhà mình, mới đi ra ngoài một chuyến trở về vậy. Hoàng Bắc Nguyệt liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Sao không đàn nữa?”“Một người độc tấu, cảm thấy không thú vị.
398 Vài bông tuyết từ trên bầu trời rơi xuống mắc trên tóc nàng, Phong Liên Dực ngẩng đầu nhìn thấy, liền duỗi tay phủi phủi bông tuyết đi. Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Chẳng lẽ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình?”Nàng đúng là cố ý trêu ghẹo hắn, không nghĩ tới vẻ mặt hắn thật sự thay đổi, Hoàng Bắc Nguyệt “phốc xuy” một tiếng, ghé vào cổ cầm cười rộ lên.
399 Vũ Văn Địch rụt cổ, hắn biết hắn đang xen vào việc của người khác, chỉ là thấy điện hạ chán nản như thế, hắn không đành lòng nên mới lắm miệng nói mấy câu.
400 “Chuyện này về sau hãy nhắc lại. ” Hoàng Bắc Nguyệt cắt đứt lời của hắn: “Yểm, ta muốn ngươi đem hết thảy chuyện tình của Quang Diệu Điện cùng Tu La Thành nói cho ta biết, hai địa phương này chính là uy hiếp lớn nhất đối với ta hiện tại!”“Nói cho ngươi, ta cũng không có chỗ tốt gì nha…” Yểm nhỏ giọng nói thầm.