1 Lưu Tinh miệng ngặm tăm, mang đôi dép lê đứng trước cửa nhà hàng tây “Đại bổn tượng”. Áo phông đen, hai tay cắm trong túi quần, khẽ híp mắt, tóc bù xù khiến cho hắn nhìn sơ qua giống như ngủ chưa tỉnh.
2 " Ân?" Nhìn mỹ nữ ngồi đối diện, Lưu Tinh ngẩn người, có thể khẳng định là cũng không quen biết mỹ nữ này. Vừa rồi tiếp đón như vậy, chỉ vì trêu ghẹo mà thôi, chuyện này.
3 Không qua bao lâu, một chiếc BMW màu trắng đậu tới trước cửa nhà hàng, một vị mặc trang phục màu đen, tóc dài ngang vai, chỉnh thể mặc đương quý lưu hành nữ nhân cùng đi với một nam nhân thân hình cao lớn nhưng cũng khoan thai, nhẹ nhàng vào nhà hàng.
4 Không cần phải hỏi, đêm Bắc Kinh là rất đẹp, mỗi khi ánh nắng nhạt ban chiều biến mất ở chân trời, cũng là Bắc Kinh lên đèn. Trên đường Trường An đèn xe lập lòe xuyên lưu không ngớt, quảng trường Thiên An Môn đèn nê ông tỏa sáng tuyệt vời, thành lâu in bóng lung linh trong hồ nước, trên lầu Nhân Dân đại hội ánh sáng cũng chiếu khắp đường, trên ngã tư đường Vương Phủ Tỉnh đèn ngũ quang thập sắc rực rỡ cao chiếu, lúc này cũng chỉ là bắt đầu của đêm Bắc Kinh.
5 Thứ hai, lại đã đi làm thời gian. Tận dụng thời gian để có thể nằm trên giường ngủ nướng trong chốc lát, chẳng sợ là không ăn bữa sáng. . . . . . ! Đây là bạch lĩnh cuộc sống chân thật tả chiếu!Đang nằm trên giường, Lưu Tinh đột nhiên nhớ tới cách vách còn một nữ nhân, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, nhẹ nhàng gõ cửa, không có thanh âm.
6 " Lưu Tinh, con mèo nhà anh sinh sáu mèo con, anh nuôi không nổi, chú cần không?" Nam nhân ngồi bàn đối diện Lưu Tinh đứng lên nhìn Lưu Tinh hỏi. Người này tên là Hác Sướng, là đồng sự Lưu Tinh, so với Lưu Tinh đến sớm một năm, nhân duyên cũng được, đã kết hôn!" Bản thân em tự chiếu cố còn chẳng xong, còn nuôi mèo? Tỉnh đi!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, tiếp tục việc trong tay.
7 Buổi chiều, giờ đi làm. Quan Đình Đình đi vào văn phòng, thấy Lưu Tinh còn ngồi chễm chệ ở đây, nóng vội!" Lưu Tinh, Tinh nhi ca, thân yêu Tinh nhi ca, sao anh còn chưa đi, nghiệp vụ ở khu cảng trung tâm anh không chịu đi à? Buổi sáng đều nói hay lắm, anh không thể đổi ý nha!" Quan Đình Đình đi ra phía sau Lưu Tinh hai tay đẩy đối phương cầu xin.
8 " Phào~~!" Lưu Tinh đứng trước công ty cao hơn hai mươi tầng thở một hơi nhẹ nhõm, nữ cường nhân nổi tiếng nghiệp giới này rốt cục thu phục, nhìn thời gian đã nhanh đến năm giờ, trở về vừa lúc tan ca, cũng tốt.
9 Bảy người chậm rãi đi vào nhà hàng, mặc dù không trang hoàng hào hoa lắm, nhưng xem ra thập phần sạch sẽ, đặc biệt là tấm kính lớn, làm cả nhà hàng càng thêm sáng ngời.
10 " A, hôm nay ăn thật là ngon!" Ra khỏi nhà hàng, Lưu Tinh vỗ vỗ bụng đã căng tròn nói. " Cũng được cũng được!" Quan Đình Đình cười đồng ý. " Thời gian cũng kém không nhiều lắm, bây giờ đi về thôi, mọi người đi thế nào?" Ngô tỷ cười hỏi.
11 " Đinh đông~~!" khi đó chuông cửa vang, Lưu Tinh mở cửa, chỉ thấy Đại tiểu thư Hạ Tuyết tay trái cầm một chai nước ngọt, tay phải cầm hai cái bánh rán, bên miệng đều là dầu, nhìn hình dáng cô ta từng miếng từng miếng mà ăn, tựa hồ rất đã nghiền.
12 Lưu Tinh trở lại phòng ngủ, cỡi khăn tắm trên người xuống, thay vào một bộ đồ thoải mái, vừa mặc xong, điện thoại lại reo, vừa nhìn điện thoại, là Hạ Vũ ở đối diện.
13 Phòng sáu không phải ai cũng có thể vào !Mặt trời lên cao, ánh mặt trời xuyên qua bức màn chiếu xạ lên mặt Lưu Tinh đang làm mộng đẹp. " Ui~~!" Cảm giác đặc biệt chói mắt, Lưu Tinh trở mình, tùy tay cầm lấy di động nhìn thời gian.
14 " Cám ơn anh!" Hạ Vũ chăm chú nhìn Lưu Tinh nói. " Đang đùa hay thật đó?" Lưu Tinh vừa ăn vừa nhìn đối phương nói, từ miệng bà nương này nghe thấy hai tiếng ‘cám ơn’ thật đúng là không dễ dàng!" Là thực mà!"" Vậy gọi thêm hai món nữa!"".
15 " A, cháy, cháy~~!" Ngay tại Lưu Tinh thu thập mọi thứ còn sót trên đất, Hạ Tuyết đứng trước người hắn đột nhiên hét lớn. Lưu Tinh vội ngẩng đầu, nguyên lai là dầu trong chảo với độ ấm rất cao, mà bên trong lại không có đồ ăn cho nên bốc lửa.
16 Về nhà, Lưu Tinh ngồi trên sô pha một câu không nói, trước tiên muốn suy nghĩ một chút lát nữa ngả bài nên nói như thế nào cho đúng. Thấy Lưu Tinh mặt mày bình tĩnh một câu cũng không nói, Hạ Tuyết tựa hồ ý thức được cái gì, ngoan ngoãn đến đối diện Lưu Tinh ngồi xuống, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, tò mò nhìn Lưu Tinh.
17 Lưu Tinh ngủ rất khuya, không phải hắn không muốn ngủ, mà là hắn thật sự ngủ không được, đối với Lưu Tinh luôn làm chất lượng giấc ngủ phi thường à nói, đơn giản biến thành một loại châm chọc.
18 " Anh làm sao vậy?" Xuống dưới lầu, Hạ Vũ đã ở cửa tiểu khu cửa chờ Lưu Tinh. " Cái gì làm sao vậy?" Lưu Tinh khó hiểu nhìn đối phương nói, bởi vì hai người đều có kinh nghiệm hôm qua, cho nên hôm nay đều dậy sớm, không giống ngày đầu tiên phải chạy, cũng không giống ngày hôm sau phải ngồi taxi, chỉ đi bộ, rất là bình thường.
19 " Lưu Tinh, hôm nay anh làm sao vậy?" Sau khi tan tầm, Lưu Tinh, Quan Đình Đình còn có Hạ Vũ ba người ngồi ở một quán ăn cũng không tệ, coi như là bọn họ ba người lần đầu tiên kết phường ăn cơm.
20 " Tiểu thư, cô thật xinh đẹp!" Lưu Tinh đặt tay trên quầy tiền nhìn tiểu cô nương phụ trách thu tiền cười nói. Bởi vì Lưu Tinh vừa tan tầm, một thân tiêu chuẩn tinh anh cho rằng vẫn là cuốn hút, Lưu Tinh lại cố ý ra vẻ sáu phần tuấn mỹ bốn phần tà khí, hơn nữa để lộ vừa cao nhã vừa lười biếng động tác, sinh động như một vị quý tộc xuống dốc.