361 ” Tứ Hải dong binh đoàn của các ngươi rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hoàng Bắc Nguyệt giả vờ không hiểu hỏi. Lúc nãy ở ngoài lều, nàng có nghe được cuộc tranh cãi giữa La Thuần và Viên lão đại, hình như đoàn trưởng của Tứ Hải dong binh đoàn đã xảy ra chuyện gì đó, vì vậy mới dẫn đến việc dong binh đoàn chia năm xẻ bảy.
362 Làm sao có thể dễ dàng để ột đám thổ phỉ đánh cướp được chứ? Đây không phải là làm mất mặt của Linh Ương học viện sao?Nam Cung trưởng lão uy nghiêm nâng nâng tay hỏi: “ Tất cả đệ tử đã đến đông đủ chưa?”Công chúa Anh Dạ và Vũ Văn Địch cùng nhau đi đến bên cạnh nói: “Trưởng lão, Bắc Nguyệt quận chúa và Dực vương tử không có ở đây.
363 Lúc ấy nàng vội vàng đi tìm hiểu tin tức, cũng chẳng quan tâm để ý tới Tiêu Vận, không nghĩ tới, nàng ta một mình chạy ra khỏi doanh trại vừa đúng lúc gặp bọn Hoắc lão lục, đại khái là một người chạy ra doanh địa, vừa lúc để cho Hoắc lão lục gặp được nên mới bị bắt.
364 Nhị tỷ tỷ, đi đường bình an, ngươi biến thành thành quỷ mà muốn đến tìm ta trả thù thì cứ đến đây, để xem thừ ngươi có thể có một ngày đánh bại được ta không!Nam Cung trưởng lão đứng ở trên một khối cự thạch nhìn về phía, râu dài phất phơ trông như thần tiên tại Lâm Giang.
365 Lần đầu tiên bước vào Phù Quang rừng rậm nguy hiểm trong truyền thuyết, không ít đệ tử đang uể oải tinh thần cũng trở nên hưng phấn, tò mò đánh giá mọi thứ xung quanh.
366 Lời hắn nói thật không may mắn, nhưng nhưng khí chất của người này làm người khác cảm thấy thật thoải mái, không thể phản bác hắn, bởi vậy ba ba chỉ khách khí cười cươi với hắn, nói: “Con rắn này hù dọa đến con gái tôi, tình thế cấp bách mới khiến nó bị thương, thật sự xin lỗi.
367 “Hừ! Ta mới là mạnh nhất! Các ngươi đều chết đi!”“Đồ tiện nhân ngươi ! Nghĩ rằng lớn lên xinh đẹp hơn ta sao, dám vênh váo đắc ý như thế! Đoạt người mà ta thích, ta giết ngươi!”“Ta là thứ nữ thì làm sao? Ta có chỗ nào không mạnh bằng ngươi? Ngươi đừng đắc ý!”Bốn phía đều là thanh âm hỗn loạn, mọi người thi triển toàn thực lực, tự giết lẫn nhau!Hoàng Bắc Nguyệt hô to một tiếng, đột nhiên được đôi cánh tay gắt gao ôm lấy, ác mộng ở chỗ sâu, hay là cảnh tượng đáng sợ làm cho nàng không an tĩnh được, tê tâm liệt phế hô to muốn báo thù!“Hoàng Bắc Nguyệt! Tỉnh táo lại!”“Buông ta ra! Ta muốn giết đám chó mà vong ân phụ nghĩa này! Giết bọn họ!”“Đó là ảo cảnh, tỉnh lại!” Thanh âm lo lắng càng không ngừng ở bên tai, sau đó đột nhiên ấu thú ‘ngao’ một tiếng, móng vuốt hổ nho nhỏ ở trong không khí trảo ra một đạo kim sắc phong ngân, phong ngân hướng phía sau Hoàng Bắc Nguyệt đảo qua, bỗng một vật nhỏ lăn từ trên cây xuống.
368 “Ô ô ô!! Chi chi chi!!!” Chức mộng thú vừa mở miệng, phát ra thanh âm vô cùng chói tai, trực tiếp muốn đem nó ném xuống!“Câm miệng!” Hoàng Bắc Nguyệt khẽ quát một tiếng, cầm theo thứ tương tự cánh hoa gì đó, nhấc Chức mộng thú lên, tiểu viên cầu này trên người dĩ nhiên còn có tay cùng chân ngắn ngủn.
369 Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ há miệng, đem Chức Mộng Thú tròn vo phun ra. Nó quỳ rạp trên mặt đất, hai tròng mắt đen láy tràn ngập vẻ linh động nhìn chằm chằm vào Chức Mộng Thú, tùy thời gặm lấy nó một lần nữa.
370 Nam Cung trưởng lão đứng lên, ngẩng đầu nhìn bốn phía. Trên mặt đất lúc này quả thật là một mảnh hỗn độn, có đệ tử trực tiếp bị chém mất một cánh tay, người bị trọng thương nằm khắp nơi, tiếng kêu khóc vang lên không ngớt.
371 “Đừng có đi xa quá, rừng rậm này thật sự là càng ngày càng khủng bố. ” Có người ở trong đội ngũ nhỏ giọng nói. Không có bị thương, bọn họ ít nhiều cũng cảm thấy may mắn.
372 Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ ở một bên nhìn, nghiêng đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một chút rồi lại xoay sang nhìn Phong Liên Dực một tẹo. Nó hết sức ưu sầu, hết sức buồn bực, tựa hồ không biết mình phải đi giúp ai.
373 “Ta thừa nhận, ta có chút không quang minh lỗi lạc, nhưng sao ngươi lại nói là ta bắt nạt ngươi?” Phong Liên Dực vừa nói vừa khẽ thở dài một tiếng: “Lúc nãy ta quả thật không có xem mộng cảnh của ngươi, ta triệu hồi Chức Mộng Thú chẳng qua là muốn tìm một thứ đồ.
374 “Sau này sao? Sau này thì ta không còn hứng thú nữa. ” Hoàng Bắc Nguyệt đá nhẹ tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ: “Còn không mau đi đi, thật là không có tiền đồ mà!” (tỷ nỡ lòng nào đá tiểu Hổ, huhu TT^TT)Thân thể tròn tròn những thịt là thịt của tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ bị nàng đá một phát lập tức lăn tròn trên đất, lăn mấy vòng xong nó lại ngồi dậy, ngây ngô hướng nàng chạy đến, bộ dáng trung thành vẫy vẫy đuôi.
375 Thì ra Chức Mộng Thú cũng không phải là không có linh trí (đại khái là trí thông minh), bọn chúng chỉ hơi khác với Linh thú bình thường, bởi vậy việc giao lưu với bọn chúng tương đối khó khăn.
376 Hoàng Bắc Nguyệt thò tay đem nó xách lên, vung vẩy mấy cái trước mặt tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ, làm nó mấy lần nhảy dựng lên, thiếu chút đã cắn được tiểu Chức Mộng Thú.
377 Phong Liên Dực có chút bất đắc dĩ, nha đầu này cũng quá giảo hoạt đi, đây rõ ràng là đem hắn đẩy vào trong hố lửa mà…“Dực Vương tử, ta rất ngưỡng mộ trình độ cầm nghệ của ngươi, nhà ta mặc dù là võ đạo gia truyền, thế nhưng phụ thân ta hi vọng…” Tôn lão sư ngượng ngùng nói.
378 Tiêu Trọng Kỳ đương nhiên cũng hiểu, Tiêu Vận cùng Tuyết di nương đều là một dạng người, lòng dạ độc ác, nếu như hôm nay người mất tích là hắn, Tiêu Vận phỏng chừng cũng chẳng để tâm.
379 Đám học sinh đồng lứa những năm nay đều là nghe đời cha kể chuyện xưa mà lớn lên, chuyện năm đó của Văn Đức Thái hậu có ảnh hưởng rất lớn tới những thiếu niên thiếu nữ trong lòng tràn đầy mơ ước này, vì vậy khi thấy đội ngũ của Văn Đức Thái hậu hồi triều, bọn họ đương nhiên muốn đi lên bái kiến.
380 Nam Cung trưởng lão cũng chính vì thế mới cảm thấy rầu rĩ, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám đệ tử mà thôi, người của Tu La thành động thủ với bọn họ, đến tột cùng là có ý gì?Đây mới là thứ làm người ta lo lắng nhất!“Chuyện này trở về bàn lại sau.