421 “Tại sao lại để ta đưa? Ta cũng không phải là chân chạy của ngươi nha. ”“Lân nhi, tâm can bảo bối của ta ơi, đây không phải là ta chỉ tin tưởng một mình ngươi hay sao? Trừ ngươi ra, loại chuyện đại sự cơ mật này ta nào có thể yên tâm giao cho người khác chứ?” Cổ đại nhân vội vàng nói.
422 Tiêu Vận nhìn thân hình nhỏ bé của nàng, lại nhìn một thân khôi giáp thần thần bí bí, trong đầu ngay lập tức nghĩ đến Hoàng Bắc Nguyệt cùng Hí Thiên, bởi vậy quát lên: “Bỏ thiết khôi xuống cho ta nhìn một chút!”Thấy Hoàng Bắc Nguyệt vẫn đứng trơ ra đó, Tiêu Vận nổi giận, tiến lên chuẩn bị động thủ, thế nhưng nàng mới vừa đưa tay lên thì đã bị bắt lại, cùng lúc đó, thanh âm tức giận của Tiêu Khải Nguyên cũng vang lên: “Càn rỡ!”“Gia gia!” Tiêu Vận sợ hết hồn, hôm nay nhìn thấy Tiêu Khải Nguyên, nàng cũng không còn làm nũng như trước nữa, trên mặt chỉ có thần sắc kính sợ.
423 “Huệ Văn Trưởng công chúa bị bệnh nhiều năm mà qua đời, thật đáng tiếc. ”Tiêu Khải Nguyên cười có chút quỷ dị: “Bị bệnh qua đời, sao lại bị bệnh qua đời được?”“A, chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì?”“Vừa rồi ngươi có thấy một nữ nhân ngồi xe lăn trong vườn hoa không, năm đó Huệ Văn Trưởng công chúa chết chính là do nàng ta hạ độc, sau lưng nàng còn có người chỉ điểm, thế nhưng nàng một mực không chịu khai, nàng sợ lão phu một mình chạy trốn, vứt bỏ mẹ con nàng lại.
424 Có một số việc, tốt nhất vẫn không nên nói cho Đông Lăng biết, cứ để nha đầu này sống một cuộc sống đơn thuần vui vẻ là tốt rồi. Đông Lăng cảm động, hai tròng mắt đỏ lên: “Tiểu thư, sao đột nhiên người lại nói những lời như thế?”“Ngươi không thích nghe sao? Nếu không thích thì sau này ta sẽ không nói nữa!”Đông Lăng vội vàng nói: “Sao lại không thích chứ? Đông Lăng rất cao hứng, chỉ là, tiểu thư nói ra những lời này, trong lòng hẳn là rất khó chịu đi, có thể để cho Đông Lăng vì người phân ưu hay không?”“Ngươi cứ chiếu cố tốt cho Tiểu Hổ cùng Chi Chi là đã giúp ta phân ưu rồi, thôi, sắc trời không còn sớm nữa, ngươi mau về phòng ngủ đi.
425 Anh Dạ công chúa giục ngựa đuổi theo, nhưng mới vừa vào thành, bóng dáng của Hí Thiên đã không còn tung tích!“Người đâu. ” Anh Dạ công chúa sắc mặt ngưng trọng gọi một tên thị vệ tới: “Đi thông báo cho Hắc sắc kỵ binh, bảo bọn họ nhất định phải gia tăng thủ hộ cho buổi giảng bài hôm nay của Linh Ương học viện.
426 Đám thị vệ không dám chậm trễ, lập tức buông tay ra, để nam nhân mặc áo tù kia quỳ trên mặt đất: “Hoàng thượng, thần thật sự oan uổng, thần tuyệt đối không có hạ độc hại chết Huệ Văn Trưởng công chúa a…”“Ngươi nói cái gì? Hoàng tỷ của ta không phải là bệnh chết sao?” Hoàng thượng dùng đôi tay run rẩy chỉ vào hắn, ngay cả thanh âm cũng có chút bất ổn.
427 “Bắc Nguyệt quận chúa! Thật sự là Bắc Nguyệt quận chúa!”“Người mà nàng đang kéo là ai? Trông thật là khủng khiếp, ngươi xem khuôn mặt kia đi, thật quá đáng sợ mà!”…Đám quý tộc xôn xao nghị luận, mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng.
428 Tuyết di nương cả người run rẩy, cắn chặt răng, bộ dáng dù có chết cũng không khuất phục. Lúc này ngươi cũng có chút cốt khí đấy, nhưng không biết cốt khí của ngươi có thể chống cự được bao lâu nha.
429 Sắc mặt Hoàng thượng âm trầm, cũng không phản bác lại Hoàng hậu. Thế nhưng vừa nghĩ tới việc Hoàng tỷ của mình bị ả tiện phụ này độc chết, hắn chợt cảm thấy việc sử dụng hình phạt nghiêm khắc cũng không có gì quá đáng!“Bắc Nguyệt tự có tính toán của mình, bất cứ người nào cũng không được phép cản trở!” Hoàng thượng trầm giọng nói.
430 “Thái hậu! Xin Thái hậu khai ân!”Thanh âm thê lương vang vọng dưới bầu trời tĩnh lặng của Linh Uơng học viện. Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng trầm xuống, ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu trên đài.
431 Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: “Cao điểu tận, lương cung tàn sao? Nàng là nữ nhi ruột thịt của người đấy. ”“Nguyệt nhi, có một số việc…” Tiêu Dao vương từ trên khán đài đi xuống, đau lòng nhìn bộ dạng của Hoàng Bắc Nguyệt.
432 Quyền chưởng của hai người lần lượt giao phong, cận thân chiến đấu. Vừa nãy, trong lúc nói chuyện, bọn họ đã giao thủ với nhau cả mấy chục chiêu. Hoàng Bắc Nguyệt cường hãn không sợ chết, sử dụng đủ các chiêu thức khiến Chiến Dã nhanh chóng lâm vào thế hạ phong.
433 Cuồng phong nổi lên, một con tiên hạc có phần đuôi màu đỏ theo đó xuất hiện sau lưng của Thương Hà viện trưởng. Tiên hạc ngâm dài, phóng lên cao, đuôi hạc mang theo gió lốc cuồng loạn, bay quanh mấy vòng trên đỉnh đầu Hoàng Bắc Nguyệt, ý đồ dùng bạo phong bao vây nàng.
434 Thừa dịp người của Linh Ương Học Viện đang vây khốn Hoàng Bắc Nguyệt, người của hắn sẽ bất thình lình đi ra, giải quyết nha đầu kia!Chuyện này cũng không thể trách hắn lòng dạ độc ác.
435 Nếu động tác không nhanh một chút, ta sẽ mặc kệ ngươi!“Hoàng Bắc Nguyệt, mau nhanh chóng cúi đầu chịu trói, ta sẽ thả ngươi một con đường sống!” Nam Cung trưởng lão quát to.
436 Thân tổ mẫu, nàng không quan tâm! Nàng muốn biết sự thật!“Tiểu thư!” Đông Lăng tiến lên hội hợp cùng nàng, đôi mắt vừa khóc sưng húp lại, hít mũi một cái, có chút oán hận, rồi lại sợ hãi nhìn thoáng qua thái hậu.
437 “Hí Thiên?” Chiến dã nao nao, trong con ngươi màu đen bỗng nhiên hiện ra một tia sáng rất nhỏ. ”Vì sao lại là Hí Thiên?”“Thời điểm vừa rồi ta đến, thấy nàng đến đại lao của Đình Úy tự cướp Tiêu Viễn Trình ra, không biết muốn làm gì, nơi này xảy ra chuyện khẳng định không thoát được can hệ với hắn!” Anh Dạ phẫn nộ nói, Hí Thiên kia nàng sớm biết không phải người tốt!“Muội nói, là Hí Thiên cướp Tiêu Viễn Trình đi?”Anh Dạ công chúa khẳng định gật đầu, nói: “Hoàng huynh, lần này huynh nhất định phải tin tưởng ta, ta tuyệt đối không gạt huynh, Hí Thiên kia quả thật không phải thứ tốt gì!”Chiến Dã trầm mặc một lát, trên khuôn mặt tuấn tú chỉ có một vẻ lãnh khốc, nhìn không ra biểu tình dư thừa gì.
438 Thân ảnh Thái hậu run lên, Tiêu Dao Vương nói : “Nguyệt nhi, không nên vô lễ như vậy. ”“Không sao. ” Thái hậu khoan dung nói, “Ai gia tới nơi này, như là một giấc mộng, năm đó cũng là ai gia tự mình đưa nàng vào đây.
439 Lúc đó trưởng công chúa Huệ Văn tuổi trẻ khí thịnh, tuy rằng nàng biết tâm ý của Hoàng thượng, nhưng nàng đối với Hoàng thượng lại không hề có ý gì, làm sao có thể chịu uất ức như thế, vì vậy mà nổi lên tranh chấp với Tĩnh An vương.
440 Đại tướng quân của Đông Ly quốc Ngụy Võ thần là một kẻ tiểu nhân đê tiên, nhưng người này trên mặt quân sự chiến lước thật sự là nhân tài, tuy rằng làm nhiều việc ác, nhưng Hoàng đế Đông Ly vẫn nhắm một mắt mở một mắt cho hắn, chỉ cần hắn đánh thắng trận thì hắn muốn cái gì cho cái đó!Ngụy Võ Thần thấy trưởng công chúa Huệ Văn trên chiến tường, chỉ thoáng nhìn cũng thấy kinh ngạc, tâm sinh một loại tình cảm ái mộ, vốn bày tỏ với trưởng công chúa Huệ Văn nhưng không được chấp nhận nên thẹn quá thành giận.