61 Vương phi thủy nộn nộn: gia của ta, đừng quá hưThần y ngoạn chuyển thâm cung: nha đầu ngốc của trẫmCông chúa bị mất nước : thề không hoàng hâuXuyên qua Hy Lạp Cổ: Cáp Địch Tư sủng phiThiện tâm phải Thiện Quả: báo quân ân
62 Nàng đã cảm thấy đồ vật khốn nạn nóng rừng rực đang dán vào bắp đùi của nàng, đẩy vào động, tìm kiếm lối vào thảo nguyên, chỉ thiếu chút nữa, đã được như ý rồi.
63 Bị động thừa nhận nhiệt tình của hắn. ‘ nộp thuế lương thực ’ tích góp được hơn một tháng, cùng nhau đưa lên, rất là khả quan. Hoan ái kịch liệt giữa hai người có chút điên loạn, ôm chặt đối phương, trừ bản năng muốn đụng chạm bên ngoài thân thể thì cái gì cũng không muốn.
64 Cho nên. . . . có lời, hoãn lại rồi nói sau. Dù sao, hắn không vội. Ngủ một cái, đã qua trưa. Ánh mặt trời ung dung chiếu vào gian phòng, dịu dàng dỗ dành lấy hai vợ chồng mê ngủ không chịu rời giường.
65 Tuy nhiên lại không được chủ tử tiếp nhận, sống trong cung nhiều năm, rất buồn bực. Mỗi lần Điện hạ trở lại, hai người moi không ra chủ ý để lấy lòng, nhưng lại không có cách đả động đến trái tim của chủ tử.
66 Lại không có ý khác, làm gì dùng sức như vậy, đau chết nha. . . . . . . . . . . . . . . . . . Cao lương mỹ vị, tràn đầy một bàn. Lúc Đế Tuấn trông thấy thức ăn bổ dành cho nữ nhân thì nhìn Tiểu Nam một cái, hình như hiểu được ý tứ của Tiểu Nam không có nói ra.
67 Thỉnh thoảng còn véo mặt, giống như không thể tin được chuyện xảy ra bây giờ, là thật hay giả. Đế Tuấn khó khăn không nổi giận. Xoay người lại đến bên giường, cúi người , hôn một cái vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nhẹ giọng nói, "Nương tử, tỉnh dậy, ngủ lâu như vậy, nắng đã chiếu đến đít rồi.
68 Nếu như có thể, khiến nàng ngủ mãi như vậy thì thật ra cũng không tồi. Đế Tuấn lắc lắc đầu, một mùi thơm thoáng qua chóp mũi, đó là hơi thở mê người đặc biệt của thức ăn.
69 Tinh thần của nàng dần dân phục hồi, đoán được mình đang ở trong cung. Mặc dù thân của Tiêu Trúc mặc y phục như quá khứ, phong cách nhà giàu mới nổi lại bị thay thế bởi ngôn ngữ khó có thể hình dung.
70 Ngồi thẳng người, sau khi nàng thấy rõ, cười hi hi :''Phu quân, những thức ăn này, ngoại trừ những thứ thiếp chưa từng thử qua, càng chưa thấy qua, còn lại giống như là đã trong đầu của chàng rồi nhỉ?''Thịt, thịt, thịt, các loại thịt, Gà, áp, nga, heo, bò, dê, nấu xào chiên hấp, cái mâm chồng chất chồng lên cái mâm, rõ ràng chính là thói quen dùng cơm của hắn.
71 Hắn chỉ có thể tự mình ra trận, múc từng muỗng từng muỗng đưa đến bên môi nàng, thật may là tâm tình nàng giờ phút này lộn xộn, nhưng không có ý giận chó đánh mèo, hết sức nể tình húp từng ngụm lớn, chỉ là không có tâm tình thưởng thức hương vị trong đó.
72 Đế Tuấn yên tâm rồi. Kéo cái ghế đến bên nàng, cho đến khi hai người xếp cùng hàng, mới nâng bàn tay nhỏ bé lạnh thấu xương, cầm chặt, đem nhiệt độ truyền lại cho nàng.
73 ''Cái lão kia làm sư phụ của vi phu ép vi phu thề trước mặt của phật tổ, biện pháp duy nhất muốn xuống núi của cuộc đời này chính là đánh hắn nằm xuống, nương tử, lúc ấy vi phu thật đáng thương, đừng xem lão hòa thượng kia đã trăm tuổi, nhưng càng sống càng yêu nghiệt, võ công cao đến mức độ biến thái biến thái biến thái, ta phí sức học tập, cố gắng tăng thêm võ công, mới nguy hiểm thắng được.
74 Đầu hắn lập tức lay động, lập tức lắc, cùng một dạng với trống gõ, lời thề son sắt, "Không có, thật không có. ""Ngươi chắc chắn chứ?" Mộ Lăng Không tiến vào một loại trạng thái trông gà hoá cuốc, lời hắn đã nói, cũng bị nàng tính chiết khấu, tính nghe để phê phán, lựa chọn tiếp nhận.
75 "Được rồi. . . Tiêu Trúc, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? 14? hay là 15? Lão hòa thượng của núi Thiếu Thất lấy gì mà nuôi ngươi cao lớn như này? Ngày ngày cầm đại bổ đan, linh dược trân quý cho ngươi làm đồ ăn vặt sao? Võ công của ngươi cũng quá dọa người rồi.
76 Chỉ là sinh ra khuôn mặt tiểu oa nhi chưa trưởng thành, che giấu đi cái dấu vết năm tháng cần có trên mặt. Nàng có loại kích động muốn thổ huyết. Trên thực tế, hôm nay hắn đã thẳng thắn hết tất cả mọi chuyện, trong đó chuyện cực rung động liên quan đến tuổi tác.
77 Tại sao tất cả sự tình bất lợi với hắn lại đến cùng lúc vậy??. . . . . . . . . . . . . . . Sau khi cơm nước no nê, hắn khách khí 'xin' ra khỏi phòng, mặc dù võ công của nàng bị khống chế, khí thế lại cường đại, đơn giản là chỉ dùng ánh mắt, đã khống chế được thói quen cười cợt lừa dối của người khác, thừa dịp hắn mất hồn, đuổi đi thành công.
78 Tình hình vừa nãy, thật sự rất buồn nha. Nàng có cảm giác sảng khoái được lật người làm chủ nhân. Trước kia vẫn cho rằng Tiêu Trúc tuổi còn nhỏ, khắp nơi nhẫn nhịn, dung túng, cưng chiều, cũng không giận dỗi cùng hắn, cho dù bị hắn trêu ra khí giận, cũng nhịn.
79 Làm ơn, cái khuôn mặt non nớt của yêu nghiệt kia rõ ràng là do trời sinh, lại còn thuận miệng nói xạo. Không để ý tới không để ý tới, chính là không để ý tới.
80 CHo nàng thời gian một bữa cơm suy tư, thật ra thì cũng không tính là chuện nhức đầu khó xử lý, nàng nhất định đã có đáp án chính xác. ''Nàng không cần nói, vi phu coi như nàng đồng ý nha.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 23