501 Mộ Lặng Không ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu. Chợt ngã người lên cái gối ở trên giường. Nàng thật sự là váng đầu mới có thể lại bị Đế Tuấn làm ra vẻ đơn thuần lừa đi.
502 Sau lúc ngã xuống từ trên vách núi, thương thế rất nặng, nàng hôn mê hồi lâu, cơ hội tỉnh lại rất nhỏ. Sau khi tỉnh lại, phần lớn toàn bộ trí nhớ đều mất đi.
503 Thử nghĩ một chút xem, năm đó nàng và Đế Tuấn, mặc dù một đường khó khăn không ngừng, nhưng vẫn là bình an làm bạn tới giờ phút này, thực sự là vô cùng may mắn.
504 Không nghĩ tới Mộ Lăng Không dùng hết uy nghiêm, lại không ngờ là muốn hỏi chuyện này. Đế Tuấn nhỏ giọng hô "Nương tử minh giám, vi phu oan uổng, một đêm đoàn tụ sum vầy kia, hoa tiền nguyệt hạ(trước hoa dưới trăng), là nương tử lôi kéo vi phu uống rượu, một vò, hai vò, ba bốn vò, cuối cùng vi phu ngăn cũng ngăn không được, kết quả là uống bao nhiêu cũng nhớ không được.
505 "Vi phu từ trước đến nay biển chữ vàng, già trẻ không gạt, chưa từng lừa qua gạt nương tử. " Có đôi khi không nói thật, nhiều nhất cũng chỉ cũng coi là nói dối có thiện ý thôi.
506 "Đó là ngoài ý muốn. "Nàng quang minh chính đại tới gần, sức lực đầy đủ để chứng minh đây chẳng qua là một hồi trùng hợp. Trên thực tế cũng đúng là như thế, tuy nói mặt ngoài xem như giả dối quá thể.
507 "Vậy bây giờ nàng muốn khi dễ con sói này như thế nào đây?" Hắn thật là vui mừng mong đợi oa. "Lột da!" Cười gằn từng tiếng, môi anh đào đỏ thắm mở ra, phát ra hàn quang, "Hủy cốt!""Khụ khụ.
508 Mộ Lăng Không vừa bắt đầu đã nói, đây là một cuộc trừng phạt, vì vậy, Đế Tuấn dĩ nhiên không chiếm được một chút tiện nghi nào. Mặt trời đã ngã về tây, hoàng hôn buông xuống.
509 Nha đầu vô lương này vẫn còn có thể cười. Mặt mày cong cong, giống như một quả đào mật đã lột vỏ, tươi non nhiều nước, khẩu vị mê người. Trong lòng hắn ngứa ngáy, thật hận không thể ngay lập tức xách nàng trở về phòng hảo hảo nghiên cứu thảo luận cuộc sống phu thê.
510 "Chàng chắc muốn ra ngoài gặp phụ hoàng mẫu hậu còn có các thần tử thuộc hạ chứ?" Giẫm giẫm chân thật mạnh, nàng bắt đầu hối hận dùng loại phương thức này để trừng phạt hắn, nhìn đi, lao tâm lao lực, đến cuối cùng còn phải tự mình đi dọn hậu quả.
511 "Gương mặt này thế nào? Rất đáng yêu, đáng yêu" nhón chân lên, tiến lên trước hôn một cái, tỏ vẻ trấn an. Một chút vẻ lo lắng xuất hiện giữa mày rậm, Đế Tuấn lại không cảm thấy buồn cười.
512 Cuối cùng Đế Tuấn vẫn không có cơ hôi đi tham gia náo nhiệt, quấy rầy chuyện tốt của Thái Nhất. Nàng không nói ra. Chỉ gục đầu vào ngực Đế Tuấn, không lên tiếng khẽ mỉm cười, không để ý tới nam nhân đang dùng mọi cách ép hỏi.
513 Cuối cùng Đế Tuấn vẫn không có cơ hôi đi tham gia náo nhiệt, quấy rầy chuyện tốt của Thái Nhất. Khoảnh khắc hạnh phúc say mê này, chỉ dành cho người có tình ý mà thôi.