1 Cơ thể tôi như đang trôi nổi giữa chín tầng mây, bồng bềnh lơ lửng, bất ngờ có một trận gió xoáy thổi tới, cuồn cuộn cuốn tôi vào trong đám mây ấy. Sau đó cơ thể bỗng lao nhanh xuống, bên tai là tiếng gió vù vù, trái tim tôi vọt lên đến tận cổ khiến tôi không sao thở được, có phải tôi sắp chết hay không? Cảm giác thở không nổi thật khó chịu, đầu đau ơi là đau, đầu của tôi giống như sắp phải nổ tung vậy.
2 Một tháng sau đó, đi dạo phố, gặp gỡ bạn bè đã trở thành công việc hằng ngày của tôi, còn yêu cầu bạn tôi phải cùng tôi đi ăn những món ngon mà đã lâu rồi tôi không được ăn.
3 Suốt một tuần sau đó, tôi cứ luôn có cảm giác điện thoại mình đổ chuông, nhưng khi tôi vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra xem thì không có gì cả, cũng không có một cuộc gọi nhỡ nào cả, mỗi lần nhìn chiếc điện thoại im lìm không có động tĩnh gì tôi lại cảm thấy mất mác.
4 Khi hai người đàn ông đó xuất hiện tại cửa phòng khách nhà tôi, người đi ở phía sau khiến tôi khựng lại dừng bước. Sao là anh ta? Mới tức thì còn đang nói chuyện với tôi qua điện thoại kia mà?Hôm nay anh ta chống cặp nạng màu xám bạc, mặc quần tây màu tro, cả áo sơ mi cũng cùng tông màu.
5 Khi tôi cùng Lương Văn Thông đi tới phòng ăn, thì mọi người đều đã ngồi vào chỗ của mình cả rồi, chỉ còn đúng hai cái ghế để cạnh nhau dành cho chúng tôi.
6 Hôm nay tôi đột nhiên cảm thấy thời gian sao trôi qua quá chậm, từ lúc rời khỏi giường đến bây giờ, tôi vẫn luôn trong trạng thái đứng ngồi không yên, không có tâm trí để làm được gì cả.
7 Lương Văn Thông thấy tôi ngồi đó nhàn nhã tự đắc vui vẻ cười nên tò mò hỏi: "Joyce, có thể nói cho tôi biết, cô đang nghĩ đến chuyện gì mà vui vậy không?"Giọng nói của anh kéo suy nghĩ của tôi trở lại, tôi tự cười một mình nãy giờ sao? Chính tôi cũng không ý thức được điều này, tôi hơi giật mình hỏi: "Tôi có đang cười sao? Sao tôi không cảm thấy gì hết vậy?""Thật sao? Rõ ràng là cô đang cười mà.
8 Tôi đứng ở trước cửa sổ nhìn anh ta vào nhà, tôi lấy tay lau khô dòng nước mắt cứ chảy mãi, tôi bị sao vậy, tại sao lại cư xử theo cảm tính như vậy, đó hoàn toàn không phải là tôi.
9 Tôi cùng Lương Văn Thông đi tới phòng khách. "Hai chân của chú ấy từ đầu gối trở xuống hoàn toàn tê liệt không thể cảm nhận được gì". Giọng nói của anh Văn Trí cứ quanh quẩn trong đầu tôi mãi, tôi theo bản năng nhìn xuống hai chân anh, chúng hoàn toàn không cảm giác, dưới đất có gì anh cũng không thể cảm nhận được.
10 Đêm đó sau khi tạm biệt, tôi nhìn gia đình họ rời đi, cuối cùng Lương Văn Thông quay đầu lại nhìn tôi thật lâu, ánh mắt của anh như muốn nói gì đó với tôi, nhưng tôi không thể nào hiểu được.
11 Edit: FrayeBeta: TieuKhangƠn trời ngày hôm sau tôi có thể dậy đúng giờ, sau khi đánh răng rửa mặt xong, tôi mặc một bộ đồ công sở màu xám tro nhã nhặn lịch sự, rất thích hợp để đi làm.
12 Hôm nay là ngày thứ ba tôi đến công ty làm việc, chiều nay Lương Văn Thông sẽ đi Bắc Kinh công tác, tôi đoán có lẽ hôm nay anh sẽ không đến công ty. Tối đêm trước sau khi gia đình tôi và anh chia tay đến nay chúng tôi chưa gặp lại nhau.
13 Tôi đau lòng nhìn Văn Thông, hình như vì sốt nên anh cảm thấy lạnh thì phải? Tấm chăn bị anh kéo giựt lên nên chân của anh bị lộ ra, tôi sợ chân anh bị lạnh nên vội kéo tấm chăn của anh xuống thấp một chút, nhưng khi tôi thấy chân của anh khiến tôi sợ điếng hồn.
14 Tôi và bác sĩ Lưu cùng nhau ra khỏi phòng của Văn Thông, ra đến phòng khách bác sĩ Lưu liền nói với tôi: "Joyce, cháu nhất định phải khuyên cậu Thomas trong mấy ngày tới phải nằm trên giường nghỉ ngơi, cậu ấy đang bị kiệt sức đấy, chú gửi cháu lọ tinh dầu xoa bóp, cháu hãy nhờ dì Lâm xoa bóp phần hông giúp cậu ấy.
15 Khỉ con lập tức trở mặt, quẳng lại một câu lạnh lùng rồi ung dung thong thả đi về hướng phòng bếp, tôi nghe thấy tiếng xe lăn chuyển động ngay ở phía sau.
16 Khi tôi vừa tỉnh lại từ giấc mộng đẹp, mở mắt ra nhìn thấy những tia nắng từ ngoài chiếu vào rèm cửa tôi biết hôm nay chắc sẽ là một này nắng chói chang.
17 Khi Văn Thông nghe tôi vì anh mà thao thức suốt đêm, anh kéo tôi lại, còn anh thì dịch vào trong ghế sofa, để chúng tôi được ngồi gần nhau hơn, anh ôm tôi vào lòng và dịu dàng hôn lên gáy tôi.
18 Lúc Văn Thông xoay mặt tôi lại, thấy mặt tôi đầm đìa nước mắt anh thoáng giật mình, khẩn trương nói: "Bảo bối, sao lại khóc?""Ha ha, cả xưng hô cũng thay đổi rồi.
19 Beta: SunniePhamVăn Thông thấy hình như tôi tức giận thật rồi, lập tức vươn tay về phía tôi:"Lại đây, bảo bối, mau dậy đi lại chỗ anh ngồi này, bây giờ anh mệt quá không không kéo em nổi nữa rồi.
20 Ra tới hồ bơi, tôi đỡ Văn Thông ngồi xuống cạnh hồ, đẩy xe lăn của anh tới đây, giúp anh nhấn brake của xe lăn, nhìn Văn Thông chuyển xe lăn ra phía sau anh, rồi nhìn hai chân bại liệt của mình, tay phải vịn xe lăn, tay trái chống đất, hai tay đồng thời dùng sức chống mình lên ngồi vào xe lăn, nhưng không biết vì sao, hình như anh không dùng được sức ngồi vào xe lăn, cho nên động tác bị dừng lại nửa chừng, tôi đang lau tóc, ngẩng đầu thì nhìn thấy động tác nguy hiểm của anh, lập tức chạy nhanh tới đỡ anh, thật đáng sợ, chỉ thiếu chút nữa, nếu để anh ngã xuống, nhất định sẽ khiến tôi đau lòng chết mất thôi.