121 Chỉ tiếc nút áo của Mộ Lăng Không quá chặt, áo khoác dán chặt thân thể mềm mại, căn bản không có nửa điểm khe hở để cho ánh mắt của hắn xâm lấn. “Phu quân, bên phía kinh thành thật sự không sao sao?” Mộ Lăng Không còn đang vì hắn mà lo lắng, nhưng đợi đã lâu mà không nghe thấy tiếng hắn phản ứng, vì vậy kinh ngạc nhìn sang ——“Này, chàng không thể nghiêm chỉnh một lúc được hay sao?” Nàng nâng cao âm lượng, một tay che lại hai mắt của hắn, một tay khác che ngực.
122 “Người nào không thức thời dám nhìn nương tử, hừ hừ, vi phu liền trực tiếp đưa hắn đi gặp diêm vương. ” Hắn rất là nghiêm túc a, hắn cũng không phải là đùa giỡn nha.
123 Trên ngọn cây, có hai con sóc đuôi thật dài, đang mắt to mắt nhỏ nhìn bọn họ, trầm bổng phập phồng. Hắn cư nhiên làm thật!Giống như so với bình thường dùng sức hơn, mồ hôi rơi tí tách lên cổ của nàng, lăn trên da thịt trơn nhẵn, rơi xuống hoa cỏ dưới đất, giúp chúng khỏe mạnh lớn lên.
124 Đợi đến khi Đế Tuấn an bài Mộ Lăng Không trên xe ngựa, hoài niệm chuyện vừa xảy ra, Tiểu Nam xoay người rời đi, không lâu sau mang quần áo bị hai vị chủ tử vất ở trong rừng, còn có vài món đồ trang sức trên đầu của thái tử phi.
125 Mộ Lăng Không vốn là buồn ngủ ngáp một cái, gối lên đùi Đế Tuấn mơ màng. Nhưng nghe mấy câu nói của hắn buồn ngủ lập tức biến mất, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
126 Đế Tuấn hề hề lại gần cường hôn nàng, đầu lưỡi lượn vòng quanh cho đến khi nàng thuận theo đáp lại mới khẽ cắn nhẹ môi của nàng: “Nương tử, nếu vi phu sớm biết có ngày ta yêu nàng, lúc ấy nhất định sẽ ra tay, đem đám khi dễ Lăng Không nhà ta cắt thành từng mảnh.
127 Dọc đường cảnh sắc tươi đẹp, sơn thủy hữu tình. Đế Tuấn tìm mọi cớ, dừng một chút đi một chút, sống phóng túng, tất cả đều trở thành lý do. Thỉnh thoảng chỗ nào có đồ chơi mới lạ nào đó, càng muốn ở lại thêm mấy ngày.
128 Bọn họ cuối cùng chia thành hai tổ, một mặt phái người tiếp tục âm thầm theo sát bốn người, giám thị đồng thời bảo vệ. Bên kia phái người thúc ngựa trở lại kinh thành đưa tin.
129 “Phu quân, cầu xin chàng thành thục một chút. Dầu gì chàng cũng đã ba mươi tuổi, sao có thể lại có suy nghĩ như đứa trẻ vậy?” Mộ Lăng Không cực kỳ tức giận, hận không thể đưa tay ra dùng sức nhéo gương mặt vô cùng mịn màng của hắn, thuận tiện đem sự ngây thơ và tất cả mọi suy nghĩ kia lấy đi.
130 “Nhưng……” hắn nêu lên rất nhiều ví dụ “nhà lão Vương, nhà lão Lý, nàh lão Trương, nhà lão Tống đều đã thử qua, kết quả sinh… Cho nên, ta muốn ăn cá, cá mẫu tử.
131 “Không được, phải là cá mẫu tử. ” Đế Tuấn cố chấp lắc đầu. Còn định hồ ngôn loạn ngữ tiếp cái miệng lại bị Mộ Lăng Không bịt lại. Nàng nháy mắt với Tiểu Nam, ý bảo tùy tiện gọi mấy thứ, không cần để cho Đế Tuấn trúng tà nói hươu nói vượn.
132 Một cô gái áo tím chê cười: “Mấy người kia? Ngươi cũng không nhìn một chút chúng ta là người nào, liền dám so sánh với mấy người kia?”Đứng song song với nàng ta lục y thiếu nữ phụ họa: “Người của Tiêu Dao môn cũng sẽ chờ.
133 Giống như chỉ cần dùng ánh mắt có thể xe rách áo trên người, đem nội y mà nữ nhân hết sức che giấu bộc lộ ban ngày ban mặt. Lúc nàng hành tẩu giang hồ, bị người ta cho danh hiệu ma nữ, bản thân nàng chứng nhận mình xấu tính.
134 “ Không sai, ăn no mới có hơi sức thu thập bọn họ. ” Tiểu Bắc tự động hiểu ý của chủ tử, cầm chén cơm trắng lên, dùng sức đút vào miệng. Nhưng sự chú ý căn bản chưa từng rời khỏi những tiểu tử càn rỡ kia, tránh cho bỏ sót người nào.
135 Lập nên môn phái Tiêu Dao để che giấu tai mắt người, giữ thực lực, tìm kiếm thời cơ thuận lợi, lôi kéo môn phái giang hồ,mưu đồ tái khởi Đông Sơn. Nào biết, mới truyền mấy đời, Tiêu Dao môn hoàn toàn đi lệch.
136 Tiểu Bắc lập tức kháng nghị: “Như vậy không công bằng, ngươi là nữ nhân, chỉ nên đối phó với ba yêu nữ bên phải là được rồi, tất cả nam nhân còn lại thuộc về ta.
137 Mộ Lăng Không hít một hơi thật sâu, thật lâu không có dũng khí đáp lại. Đáng chết, nàng cư nhiên quên mất, ‘phao’ trong khẩu miệng của Đế Tuấn thật ra là chỉ người của Tiêu Dao môn_con người đây!Nôn!~……………Sau khi bốn người ra khỏi khách điếm, quả nhiên người của Tiêu Dao môn theo sát phía sau.
138 Sắc trời dần tối, bà chủ gọi hai đứa bé về, đóng cửa phòng, rửa mặt thay quần áo, chuẩn bị nghỉ ngơi. Con chó vàng cũng được nhốt ở hậu viện, ăn cơm thiu canh cạn, ăn no lập tức hoàn toàn quên mất chức trách một đại quản gia, khò khè ngủ.
139 Vén tay áo lên tinh thần hắn phấn chấn nhân đôi, bớt chút nhí nhố, chiêu thức đột nhiên thay đổi đằng đằng sát khí. Mộ Lăng Không không chút hoang mang, hứng thú càng đậm.
140 Hắn đã nói ngăn không được sẽ lột da, thật sự ngăn không được lời nói, thật sự sẽ lột da. ''Được được, không ra không ra, ngươi khẩn trương cái gì. '' Còn chưa có thể nghiệm qua nên nàng không hiểu sự sợ hãi của Tiểu Bắc, tùy ý phất tay một cái, ngồi trở lại bên cạnh bàn, nghiên cứu cẩn thận.