161 Trong trăm năm đó. Đại Tuyết Sơn từng sáu lần phái ra sứ giả. Đồng thời cũng có sáu môn phái, không tiếng động một đêm biến mất. Phàm là những người có liên quan đều bị tru diệt hầu như không còn, thảm thiết đến tận cùng.
162 Ngọn núi kia, có một tòa sơn động vô danh, bên trong động cửu khúc liên hoàn, trong đó có một con đường thông tới một tòa hàn đàm, đầm nước có một loại cá mẫu tử, truyền thuyết nam nữ ăn nó, sẽ có một bào thai song sinh, hoàn thành tâm tưởng.
163 Nhiệt độ xuống cực thấp, không phân cao thấp với đỉnh núi Tuyết Phong, người võ công thấp một chút, sẽ không thể chống lại được với khí lạnh này. Huyền Minh một thân đồ đen, đứng ở giữa bốn gã chấp pháp sứ giả, rất dễ nhìn thấy.
164 Cánh môi cong lên lọ ra đường cong khinh thường: “Dĩ nhiên, nếu như mà ta chết rồi, các ngươi muốn giết người nào thì cứ giết, Lăng Không không xen vào nhiều chuyện như vậy.
165 “Dù là trở thành một thành viên của Đại Tuyết Sơn thì có thể như thế nào? Cho tới bây giờ đó đều là những ngày mà ta không muốn trải qua, Huyền Minh, ngươi cũng đừng quên mất, ban đầu người thay ta quyết định, chính là ngươi!” Tay Mộ Lăng Không càng run lợi hại, chỉ đành liều mạng nắm chặt chuôi kiếm, mượn lực của kiếm Tinh Thiết Trọng chèo chống cơ thể, cũng che giấu sợ hãi sâu tận xương tủy đối với Huyền Minh.
166 Yêu nghiệt như nhau, cười rất đẹp mắt, ''Ngươi quá tùy hứng. ''''Ta chỉ hy vọng ngươi có thể hiểu, có những thứ, tuyệt đối không thể thay đổi, cho dù là tự mình đến, cũng không được.
167 ''Cùng ta trở về Đại Tuyết Sơn đi, chuyện Trung Nguyên không cần để ý, ta sẽ cầu khẩn với sư phụ của ngươi, để cho ngươi có thân phận chính thức, sau đó chúng ta có thể.
168 ''Nam nhân ta yêu, tại sao lại cần ngươi thích? Huyền Minh, võ công của ta không bằng ngươi, nhưng trên thế giới này có nhiều cách, tới áp bức đến cường giả, tỷ như.
169 Mộ Lăng Không đứng ở phía sau mới phát giác ra phu quân của nàng cao lớn như vậy giống như một tòa núi cao nguy nga, đứng vững vàng ở trước mặt mình, chặn tất cả mưa gió lại, khiến những khả năng gây tổn thương đến nàng đều tiêu tán.
170 Đứng ở phía sau Mộ Lăng Không nghe ý tại ngôn ngoại, vươn bàn tay nhỏ bé ra, hung hăng nhéo một cái ở bên hông Đế Tuấn. Nói ai keo kiệt đây ? Coi nàng là đồ ngốc sao, nghe không hiểu châm chọc ư ?Đế Tuấn quay đầu lại, nhe răng nhếch miệng nói : “Nương tử, vi phu nói mình hẹp hòi, chưa từng nói nàng keo kiệt, nàng không thể bởi vì trước kia mình rất keo kiệt mà không cho vi phu thỉnh thoảng hẹp hòi một chút sao?”“Phi.
171 Làm sao mà vui vẻ tới. Trước khi đánh chết Huyền Minh, cần đem hắn tức chết đi rồi nói. ''Ngươi. . . . '' ở Đại Tuyết Sơn, ai nhìn thấy Huyền Minh không phải cung kính, hắn làm sao chịu qua được cái vũ nhục như thế.
172 "Như thế nào? Ta thô bỉ, ta hạ lưu, ta vô sỉ, ta dâm đãng, nhưng nàng lại yêu ta, thích ta, cả đời không muốn rời xa ta, ngươi thì sao quý, phiêu phiêu dục tiên, vứt bỏ Thất Tình Lục Dục, nhưng Lăng Không không thích, oa tạch tạch tạch.
173 Sinh thời, có thể gặp được đối thủ ngang sức, đối với những người lạnh hội được võ học đỉnh cao như bọn họ, mạnh đến mức không biết được tư vị thất bại mà nói, tư vị mỹ diệu khó nói lên lời.
174 Có phu quân như vậy, nàng còn sợ gì?Nếu muốn bắt nàng, trước tiên cần phải nhìn một chút, mười sư tỷ đồng môn kia có bản lãnh hay không. Đinh Lăng là người tới trước, băng thứ trong tay, ánh sáng màu lam yêu dị chớp động, nhưng nàng cũng không động thanh sắc, nhanh chóng bôi kịch độc lên đó.
175 A~!một tiếng hét thảm. Đinh Lăng trơ mắt nhìn cánh tay phải đang nắm chặt băng thứ của mình chia lìa với thân thể. Đau nhức, một lúc lâu sau mới xuất hiện.
176 Nếu thật sự quan tâm Lăng không nhà hắn, cũng sẽ không vọng tưởng thừa dịp hắn không rảnh lo chuyện khác, ùn ùn kéo tới, hợp nhau tấn công. Theo loại lý luận này, nếu căn bản bọn họ không quan tâm sự tồn tại của Lăng không nhà hắn, một lòng một dạ muốn khi dễ nương tử của hắn, như vậy hắn cần gì phải có vài phần kính trọng, trước khi động thủ còn phải suy nghĩ tới quan hệ sư tỷ muội bắn đại bác cũng không tới kia.
177 Cái tốt của Đế Tuấn, Huyền Minh cũng với những người ở Đại tuyết Sơn làm sao có thể hiểu được. Phu quân của nàng, giỏi nhất chính là giả heo ăn cọp. Nàng đã thấu hiểu tận xương tủy thói quen ngụy trang đến bất thường của hắn, chỉ là nàng cũng không nên chuẩn bị nói cho hắn thì tốt hơn.
178 ''Võ công của nàng có được từ Đại Tuyết Sơn, tự nhiên sẽ nhớ ơn thầy, không dám mạo phạm tỷ mạo đồng môn. Chỉ là bất cứ chuyện gì đều có ngoại lệ, ví như chỉ nhằm về ta thì không sao, nhưng các người lại bất kính với phu quân của ta, cũng đừng trách ta không bảo vệ người nhà, ra tay độc ác.
179 Mắt Huyển Minh phức tạp nhìn Đế Tuấn. Bắt đầu dần dần hiểu được, nam nhân trước mắt được Lăng không nhìn trúng này, cũng không tỏ ra nhỏ yếu như lần đầu tiên gặp mặt.
180 Rất đáng tiếc, Huyền Minh hiện tại mới chỉ bị đùa giỡn lần thứ nhất mà thôi. Đế Tuấn không cần tốn nhiều sức đã có thể mang hắn ta đùa giỡn trong lòng bàn tay.