101 Cùng thời điểm đó, nàng cũng phát hiện, tầm mắt thất vọng, mất mác, phẫn hận, đố kỵ, tan nát cõi lòng đan xen vào nhau, nàng là trung ương của bão, dưới cánh chim của Đế Tuấn, độc hưởng yên tĩnh.
102 Tâm tình trầm lắng, đau đớn kéo dài, hiện lên rõ ràng. Nàng là người kiêu ngạo cỡ nào, nếu nàng tận mắt nhìn thấy nam nhân mình yêu thương trái ôm phải ấp, nàng nhất định làm ra cái chuyện đáng sợ.
103 Hơn nữa, đây rõ ràng là hắn muốn hoàng đế mất mặt sao?''Lăng Không, ta mệt, rất mệt, muốn nghỉ ngơi, ngay bây giờ. . . . '' Dưới ánh trăng, hàm răng phản xạ ra ngoài ánh sáng lạnh, như dã thú.
104 Thái tử điện hạ, là đứa bé mà đế hậu cực kỳ yêu. Vì vậy, rất ăn ý, thức thời nhường lối cho thái tử và thái tử phi, bọn nô tài giữ vững trầm mặc mức độ cao.
105 ''Tạm thời cũng không được, dù là nghĩ trong lòng cũng không được. '' Hắn thở phì phò đem nàng kéo lại, mới tách ra chút khe hở, hai người lại dán thật chặt, kề nhau thật kín.
106 Lăng Không tự nhiên liên tưởng tới mệnh lệnh của sư phụ. Đây cũng là ngăn trở trực tiếp của nàng và thái tử nước Mạc Thương. Có lẽ ngày mai phải chia xa rồi, cũng không cần thiết nói với hắn.
107 ''Lăng Không, nàng lại mở to mắt đoán mò rồi, vi phu hiểu, đều hiểu. '' Âm thanh ôn tồn, nhưng hàm dưới răng lại không có việc đó, vừa cắn vừa gặm, đem nàng thành món sườn kho, không xé rách thịt không cam tâm.
108 ''Dừng. '' Nàng mới không cần trả lời vấn đề vô vị đó. CHỉ là, sức lực tăng thêm mấy phần, cứng rắn nuốt vào miệng, ánh mắt ướt át khẽ run trung thực lộ ra giấm chua của nàng.
109 Nàng còn chưa hiểu ý nghĩa ngoài lời của hắn, đã cảm thấy bàn tay to của hắn chợt leo lên đỉnh đầu của nàng bận rộn, từng món đồ trang sức gái trị liên thành bị lấy xuống, hơi ngừng tay, liền tiện tay vứt đằng sau.
110 ''Nương tử không thích hoàng cung, vi phu làm sao biết mà coi như không thấy được?''Hắn cười hiền hòa với nàng một cái, sau đó ra lệnh cho con lừa đen đi về phía trước, bức bách một nhóm người liên tục lùi về phía sau.
111 ''Điện hạ đi rồi, đem ta bỏ cửa không cần. '' Tiểu Bắc khóc không ra nước mắt, sịu mặt, hốt hoảng không nghĩ ra chủ ý, "Tiểu Nam, chúng ta cũng đuổi theo đi, ngộ nhỡ gia không muốn trở lại, bất cứ giá nào chúng ta cũng liều chết không đi.
112 Nói cũng chỉ thế thôi, cũng không để ý tới lời cam kết bọn họ gật đầu như băm tỏi, 2 người 3 ngựa, phối hợp rời đi. Cửa thành lại khôi phục sự yên tĩnh thường ngày.
113 “Chàng mới được phong thái tử, hoàng thượng chắc chắn sẽ không để chàng lặng lẽ rời đi. Phu quân, có lẽ ngày mai truy binh sẽ tới, đến lúc đó…… Nên làm gì bây giờ?” Sự lo lắng của nàng cũng không phải là vô cớ, chuyện chạy trốn như thế này, ở địa vị của một hoàng tử một quốc gia như chàng thật không thể tưởng tượng được.
114 “Chàng bây giờ hối hận còn kịp, xoay người về phía sau, dùng sức chạy như điên, sau nửa canh giờ có thể ở trong cung của mình trái ôm phải ấp, ăn chơi đàng điếm đấy!” Mộ Lăng Không thở phì phò đá hắn một cước, động tác vô cùng nhanh.
115 Nàng không nghĩ ngợi được nhiều, tiếng kêu thảm thiết của hắn khiến này hoảng hồn, không cách nào suy nghĩ. “Ngự y kia đều là hư danh, không trị hết!!” Tiếp tục liều mạng nói khoác, cắn chặt hàm răng khống chế bật cười.
116 “Con lừa đen” là ái mã của thái tử gia, tất nhiên kéo xe không tới phiên nó. Nó chỉ thong thả đi cạnh xe ngựa, được hầu hạ ăn uống chu đáo. Ban đêm ngủ ngoài đồng, Tiểu Bắc có mệt mỏi như thế nào cũng không quên giúp nó chải long, dâng lên cỏ khô ngon nhất.
117 Nàng bại cũng không oan uổng. Đế Tuấn nghiêng đầu, hừ lạnh một tiếng: “Nương tử của ta nói các ngươi đang nghe lén? Có chuyện này sao?”Tiểu Nam lập tức hốt hoảng xua tay, giả bộ vẻ mặt vô tội hết sức ‘chân thành’: “Lỗ tai thuộc hạ từ nhỏ đã lãng, nghe không rõ ràng âm thanh ở xa, mới vừa đang bận cho “con lừa đen” ăn cỏ khô!”Tiểu Bắc từ trước đến giờ không cơ trí bằng Tiểu Nam.
118 Mộ Lăng Không cực kỳ tức giận hung ác trừng hắn một cái. Đối với người hồn nhiên da mặt vô cùng dày kia im lặng tuyệt đối. Chỉ là nàng chỉ có thể phát tiết ở ngoài như vậy, cũng không có cách nào cản trở hắn gây rối.
119 Tiểu Bắc tâm tình thấp thỏm: “Chỉ là, trước khi rời đi thuộc hạ tìm hiểu được ít tin tức, nghe nói, hoàng hậu nương nương khuyên bảo hoàng thượng, tạm thời chưa phái truy binh tìm điện hạ.
120 Mộ Lăng Không không đoán được ý nghĩ tinh quái của tiểu nha đầu, nàng tìm một khúc gỗ ngồi xuống, tay nâng má, than ngắn một tiếng: “Thái tử rời kinh, trong hoàng cung nhất định là rất loạn, cũng không biết hoàng thượng xử lý như thế nào.