261 ''Vừa lúc ở chân núi đụng phải quan quân xung phong liều chết, ta xem không quen có vài người chiếm được vị trí ông trời cho, liền hả hê, không ai bì nổi, quên ngẩng đầu ba thước có thần minh, vì vậy, lúc này mới gắng gượng không chối từ cực khổ, chạy thêm mấy đỉnh núi, giết chết sau gia hỏa nhìn rất đáng ghét.
262 Chương 265 : Vẻ mặt của hắn, vĩnh viễn như ngừng lại cái nháy mắt trước lúc tử vong, an tường vui vẻ, trên mặt thậm chí còn dẫn theo nụ cười nhẹ nhàng, tựa như bộ dáng hắn còn sống.
263 Giống như có lời muốn nói. ''Không sai, trí nhớ của ngươi rất tốt. '' Đế Tuấn cười như không, hai mắt dính vào khoảng trống, mấy phần điên cuồng tràn ngập, ''Người này là tam đệ.
264 Trên mặt của hắn, hoàn toàn không có tâm tình thuộc về mình. Mỉm cười nhẹ nhàng, những oan hồn chết không nhắm mắt cùng nhau nhìn về Huyền Minh. Trên mặt lão tam vết đao giăng đầy, đã nhìn không ra bộ dáng, Huyền Minh suy nghĩ một hồi, tuyên cáo buông tha, hắn với trại chủ trông nom cửa khẩu thứ hai không quen biết.
265 Bọn họ luôn luôn dùng toàn lực ứng phó, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để phát tác. Đã từng đắc tội với bọn họ, tổn thương bọn họ, thậm chí là không thuận theo bọn họ, tất cả đều không phải là nhận kết quả chết không được tử tế hay sao.
266 Giống như đại thụ bị cuồng phong cuốn qua, cả người Huyền Minh đều bị chấn động. Mái tóc dài của Mộ Lăng Không bị nươc thấm ướt dán chặt trên gương mặt, thêm vài phần suy nhược, nhưng đối với trắng đen rõ ràng như vậy, đáy mắt trong suốt, hiện tại toàn bộ đều không quen thuộc như ngày xưa.
267 Đế Tuấn hao tốn bao nhiêu năm công phu mới để cho bọn họ có thể một mình đảm đương một phía, mắt thấy sắp có hiệu quả tạo dựng sự nghiệp của mình, ai ngờ lại không giải thích được mệnh mất không còn nữa.
268 Bởi vì nàng từ có ý niệm muốn gia nhập mà Đại Tuyết Sơn đang muốn mở rộng ngực tiếp nhận nàng lại đổi ý rời đi. Đây chính là làm tổn thương tôn nghiêm tuyệt đối không thể tha được của đối phương.
269 Nhưng nàng không cách nào phân biệt được hai điểm không ngừng khuấy động cái nào là Huyền Minh. Lại qua một hồi, rốt cuộc dưới nước cũng có động tĩnh.
270 Cự kiếm nặng mấy chục cân, khi vung lên vô cùng hao tổn thể lực, căn bản người bình thường không thể dùng được, nhưng đối với người dùng từ nhỏ đến độ muốn gì được nấy như Mộ Lăng Không mà nói, cũng đã sớm quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
271 Đau, như trong mong đợi, có lẽ là bởi vì không còn hy vọng, ngược lại không cảm thấy khổ sở như thế nào nữa. Đột nhiên nàng nở ra một nụ cười, bởi vì đồng thời lúc đó cự kiếm của nàng cũng chém trúng cánh tay của Huyền Minh, có lẽ bởi vì nhìn thấy nàng tự làm bản thân thương tổn rất đáng sợ, hắn sững sờ nhìn nàng, hai cánh môi mở ra, nhưng lại không thốt nên lời.
272 Nhưng đến hôm nay, mọi sự làm đến cuối, hắn cũng đã chứng minh cho nàng thấy sự cường đại của mình, nhưng đổi về được gì?Nàng thà rằng bị thương tổn tới bản thân cũng muốn chém hắn một kiếm.
273 Nhìn nàng thật sự quá cực khổ, hắn duỗi ngón, điểm huyệt ngủ của nàng, tạm thời làm nàng thoát khỏi cực khổ. Đại hoàn đan, lấy ra một viên, nhét vào miệng nàng, bảo vệ tâm mạch.
274 ''Sư phụ của Lăng Không là chủ của Đại Tuyết Sơn, nàng mới phải là người đợi Lăng Không quay về, giữa các ngươi, coi như không có một đao ngăn chặn của ta, cũng nhất định không có cái kết cục tốt đẹp, quý trọng mấy ngày cuối cùng này.
275 Chờ tin chiến thắng về đến Kinh Thành, phụ hoàng nhìn thấy nhi tử không muốn gặp mặt, lập được công lao mà bất luận kẻ nào cũng không hoàn thành được, nhất định sẽ kinh ngạc nói không ra lời.
276 Trương Ngọc Nhân cười khổ gật đầu, :''Hạ quan hiểu. ''Ông là lão nhân quan trường, lăn lộn đến bây giờ đã thành tinh, đừng xem cách Hoàng đế núi cao nước sâu, nhưng vô vùng hiểu quy tắc ngầm núp bên trong thánh chỉ.
277 Sắc mặt tức giận của Hi Khang lần lượt thay đổi từ xanh thành hồng, tay run rẩy mất tự nhiên, rượu trong chén cũng bị bắn ra, ''Thái tử điện hạ rất thủ đoạn, đánh hạ sáu trại Hoàng Đường Sơn, bắt sống trùm thổ phỉ Tiêu Duy Bạch, chém giết sáu thổ phỉ còn lại, rõ ràng đều là Bổn vương biết cách chỉ huy, lập hạ chiến công, lúc đánh giặc hắn không xuất hiện, đến lúc phân công lao, hắn lại không khách khí độc chiếm?''Tiểu Bắc mắt lạnh nhìn hắn, ôm quyền cất cao giọng nói, ''Thuộc hạ chỉ truyền lệnh của Thái tử, lòng Vương gia có bất bình, có thể hỏi trước mặt điện hạ.
278 Thật may bên cạnh Mộ Lăng Không phải có người chăm sóc, nàng cũng không ngại phụ cận cả đêm ở bên cạnh, dựa vào sự cho chở của nữ chủ tử đang hôn mê, tránh cho việc không cẩn thận liền bị quét đi.
279 Cho dù ý chí trong tâm đã chết, Tiêu Duy Bạch đánh mất mặt mày ảm đạm giống như tưới máu gà, hai con ngươi đầy tia máu, giống như dã thú muốn ăn thịt người, ''Lão đại, ngươi biết hung thủ là ai?''Đế Tuấn nhìn hắn một cái, ''Không phải ngươi muốn chết sao? Đi chết đi, chuyện nhân gian, không thuộc quyền quản lí của ngươi, khi đến bên huynh đệ nhớ chuyển lời, nói lão đại đã liên lụy tới bọn họ, cuộc đời này không có cách nào khác, đời sau lại làm huynh đệ tốt, nhất định trả lại.
280 Mấy lần hắn ỷ vào thân phận cành vàng lá ngọc của mình định xông vào trong, nhưng bị người chặn lại, tóm lại chính là, thái tử không mời, ai cũng đừng hòng vào, tất cả đều phải ngoan ngoãn chờ đợi.