281 ''Van cầu nàng, cầu xin nàng, từ hôm nay trở đi, đừng để bị thương nữa. '' Hắn vùi mặt trong cổ nàng, buồn bực và khổ sở, ''Ta không thích nàng thoi thóp không nhúc nhích nằm ở một chỗ, không muốn có một vết thương trên da thịt hoàn mỹ kia, lại càng không muốn nàng bị chảy máu, nó khiến ta thấy rất thất bại, vì bảo vệ nương tử không chu toàn.
282 ''Vi phu cắn nàng nhiều lần, nàng đều đồng ý, chuyện ập lên đầu, nàng liền ném sau ót. '' Mặt hắn tố cáo, nói năng hùng hồn, ''Lúc nàng ngủ, ta liền một mực phân tích, rốt cuộc tại sao chứ? Nàng chính là không nhớ được lời nói của phu quân nàng đây? Cuối cùng kết luận chính là.
283 ''Không nghe thấy, thiếp còn bị thương, có chút phát sốt, bệnh rất nghiêm trọng, cho nên lỗ tai không được tốt. '' Tức giận ôm kín đầu, nàng nhếch cái miệng nhỏ nhắn, lật người không để ý hắn.
284 Thần thái phấn khởi hôn nàng một cái, ngay sau đó đặt câu hỏi, ''Lăng Không, có chuyện, vi phu van cầu ngươi. ''Nếu hắn thu lời nói về thì nàng cũng đại lượng tha thứ cho hắn: ''Nói đi.
285 Lần đầu tiên nhìn thấy Đế Tuấn, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó là kính sợ. Dung mạo không chân thực với độ tuổi, còn khí thô bạo không thể che giấu được trên trán, đều suy toán tính tình của hắn, sinh ra bản năng tôn trọng.
286 'Đại hoàng tử đang cãi lộn bên ngoài, muốn gặp người. '' Hắn và mấy thị vệ đi cản lại, nhưng bị mắng đến xối đầu. Hi Khang hạ quyết tâm nhất định nhìn thấy thái tử, vừa bắt đầu còn khách khí với đầy tớ, vào lúc này đã quá lâu, rất căm tức, không phân tôn ti, nói càng lúc càng khó nghe.
287 Tiêu hoàng hậu đang ngồi thuê một bộ cẩm tú giang sơn, kiên trì suốt hai năm, có thời gian rảnh, một sợi chỉ một cây kim, thêu từ từ, vẻ mặt thản nhiên.
288 “Mạn Nhi, cảm ơn nàng, thật sự cảm ơn nàng, đã sinh cho ta một đứa con trai tốt như vậy. ” Ông như lão ngoan đồng ôm lấy Hoàng hậu, xoay người tại chỗ, hắng giọng cười to: “Nàng biết không? Hắn làm được rồi, thật sự làm được rồi.
289 Một lần Linh Đế nghi ngờ đứa con lớn này không chịu được như thế không, thật ra thì đối tượng trường lộ thủy nhân chưa được tốt. Nếu biết sớm như thế ông nhất định không mềm lòng, cho phép cung nữ ti tiện sinh con ình, “Bản lãnh viết thơ kể khổ của hắn cũng không tồi, mỗi năm đều viết mấy bức thư, đều là đang sống khổ cực ra sao, đạo phỉ khó đối phó như thế nào, đồ vô dụng”.
290 “Hoàng thượng, hậu cung không được tham chính, ngài hiểu rõ điều này hơn ai hết, nô tì sao mà hiểu được chuyện trong triều, coi như muốn gây khó khăn cho Cửu Nhi, cũng không có biện pháp thích hợp.
291 Bên ngoài xe ngựa, hai người nam nhân cưỡi ngựa đi theo. Người nam nhân thô kệch đến gần cửa xe chính là người có nhãn hồ ly. Cái thân hình cao lớn thô kệch kia, cùng với ngũ quan xinh xắn, còn có một đỗi mắt đào hoa câu hồn, xem ra là không thích hợp.
292 Kẻ nào đó đang định vểnh cái đuôi lên dương dương tự đắc, hả hê thổi phồng mấy câu lại giật mình thấy nét mặt Mộ Lăng Không tự tiếu phi tiếu kèm theo một chút mùi vị xấu xa.
293 Kẻ nào đó bắt đầu không có tư vị. Cả người nằm úp sấp, cố gắng bắt được lực chú ý của Mộ Lăng Không. “Nương tử, ngươi xem. . . . nơi này. . . . này nè.
294 “Nương tử, ngươi hãy nghĩ ngơi cho thật tốt, đợi lát nữa vi phu giúp ngươi tắm rửa, bảo đảm sạch sẽ thoải mái. ” Nâng cằm lên nghiêm túc suy nghĩ một hồi, “Nếu nương tử vẫn một bộ dạng rầu rĩ không vui.
295 Hắn đã sớm suy nghĩ cẩn thận thời điểm đối phó với nương tử của mình. Chỉ là, giảng giải đạo lí thực sự căn bản không thể thực hiện được. . . . . . . .
296 “Ta không có” cắn cắn cánh môi nàng quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn Đế Tuấn, vẫn còn là quật cường kiên trì với ý nghĩ của mình. Nàng cũng rất muốn ở cùng một chỗ với hắn, làm sao lại nguyện ý tách ra, vượt qua bao năm mới có thể một lần gặp được Cô Nhạn(mùa xuân).
297 Một thoáng, nàng có cảm giác mình bị nhìn thấu từ trong ra ngoài, mỗi một góc tối dơ bẩn đều phơi bày trước mặt hắn, như bó đuốc chiếu vào, đến cuối cùng bị hỏa thiêu thành bụi tàn, thổi bay trong gió.
298 “Này. . này. . . chúng ta vẫn còn đang chiến tranh lạnh, ngươi không được lại đây”. Nửa người trên đau, may mắn hạ thân vẫn có thể thoải mái duỗi chân, Mộ Lăng Không dùng hai chân đạp hắn một cước, kéo ra khoảng cách, cả người hướng phía bên trong lui vào.
299 Từ Duyên Bình huyện đến kinh đô dọc theo đường đi, Mộ Lăng Không thủy chung bệnh đến mê man, hắn bận trước vội sau cực nhọc ngày đêm chăm sóc, muốn làm chuyện xấu, một cái cơ hội cũng không có.
300 Trên không được dưới cũng không xong, cảm giác rất khó chịu. Hắn không thể làm xong rồi thẩm vấn sao?“Vi phu hiện tại lại thay đổi chủ ý. . . ” Hắn hôn chóp mũi nàng một cái rồi dừng hoàn toàn động tác, mặc dù chính mình cũng bị nghẹn sắp nổ tung nhưng vẫn rất có tâm tình đợi quyết định của nàng.