1 Lần đầu tiên gặp mặt, hắn chỉ vào bộ ngực còn chưa lộ rõ của cô: "Cô xác định cơ thể của cô biết cái gì gọi là trổ mã sao?" Cô không chút khách khí cho hắn một cước.
2 Đông. . . . . . một tiếng vang thật lớn, cảm giác cả ký túc xá cũng bị chấn động. Tay Nam Cung Thiến giơ lên chiếc giày không thể nhận ra là của mình nữa, một lính đặc chủng đá văng cửa phòng ký túc xá 306.
3 Mạc Phong ho nhẹ một tiếng làm mấy cô gái nhất thời cả kinh, Mạc Phong cười cười nhìn họ. “ Các cô không biết quy định của quân đội sao? Nếu đánh nhau nhất định phải chịu phạt.
4 Mạc Phong vừa cười, vừa gắp rau vào bát cho cô. "Ăn nhiều một chút, như vậy mới có sức huấn luyện. "Nam Cung Thiến thừa dịp hắn không chú ý liếc hắn bằng nửa con mắt với vẻ xem thường.
5 Lúc này, mấy người kia mới chịu quay đầu lại nhìn Nam Cung Thiến. "Theo tôi cậu nên nhận đi, bộ dáng của cậu nhìn qua còn không bằng một học sinh trung học đấy.
6 Đối phó mấy tên côn đồ, căn bản không thành vấn đề. Nam Cung Thiến lần nữa thở dài, bọn họ rốt cuộc nhìn mình có chỗ nào giống như một học sinh trung học hả?Nhìn lại mình trong gương, đường cong, dáng người không tốt, tóc ngắn, gương mặt ngọt ngào điểm thêm má lúm đồng tiền,tr6n gương mặt hai mươi mốt tuổi, mà lại mang theo một vẻ ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn không hề trổ mã như một phụ nữ trưởng thành.
7 Lại nói, nhiều năm không gặp như vậy, không biết hình dáng cô gái nhỏ kia bây giờ như thế nào, nhớ lúc cô đi, hình như chỉ mới năm tuổi. Sau khi Ngạo Dạ Phong đợi một lúc, cuối cùng không nhẫn nại được nữa bèn nổ máy xe, quay về biệt thự Nhà họ Ngạo.
8 Ngạo Dạ Phong dựa vào ghế sa lon, tiện tay cầm lên một quyển tạp chí, vốn cho là trong nhà có thêm một người phụ nữ, cận thủy lâu đài, thật không nghĩ đến lại là.
9 "Oh, cháu hiểu rồi !"Nam Cung Thiến nhíu mày, xem ra cô sắp phải ôn lại cuộc sống thời cấp 3 rồi, cô thoáng thở dài, nhiệm vụ này thật đúng là quá đặc biệt, sau đó đổi một cái áo khoác khác, xuống lầu.
10 Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, cô còn có cơ hội gặp mặt hắn, cô giống như trở lại thời trung học của mình một lần nữa, trở lại khoảng thời gian cô thầm mến hắn.
11 Ông cụ Ngạo cười vui vẻ, Nam Cung Thiến khóc không ra nước mắt, không nên chơi đùa kiểu như thế chứ!"Không, không, ông nội, không thể! Bây giờ cháu chưa đến tuổi, cháu mới mười bảy tuổi, còn phải lấy việc học làm chủ, thật sự! Hơn nữa người chưa tới tuổi thành niên là không được phép kết hôn đấy!" Nam Cung Thiến rất muốn cười to vào ý tưởng ngây thơ của Ông cụ Ngạo.
12 Nhìn Ngạo Dạ Phong một thân mặc đồ thể thao, giống như mới vừa chạy bộ về, dáng vẻ không biết hổ thẹn. "Anh, vừa rồi anh. . . . . . "Ngạo Dạ Phong xoay người đi ra ngoài: "Tôi chỉ là muốn thử một chút thôi, xem người phụ nữ như cô nếu ở phía dưới sẽ có cảm giác gì.
13 "Ngạo Dạ Phong!" Ông cụ Ngạo hướng hắn rống lên một tiếng, "Trong bụng cháu có bao nhiêu tâm địa gian giảo, cháu cho rằng ta không biết sao, chỉ bằng vào tiểu hồ ly như cháu mà dám đấu với ta, hừ.
14 Nhìn Trần Vũ Tịch chậm rãi đi tới, Ngạo Dạ Phong hạ cửa sổ xe xuống, nhìn chằm chằm cô gọi. Khiêm tốn? Có ý gì!"Nếu như con rùa gặp tốc độ này của cô, nhất định hắn sẽ cho rằng tốc độ của mình có thể vượt qua Lưu Tường!"Trần Vũ Tịch nhíu mi, chẳng lẽ tên tiểu tử này chỉ biết nói móc thôi sao?Sau khi lên xe, Trần Vũ Tịch cài dây an toàn, vừa mới khởi động xe, diện thoại Ngạo Dạ Phong liền vang lên.
15 Hắn buông tay Trần Vũ Tịch ra, chép miệng cười nói, "Mà tôi phát hiện, điểm nào cô cũng không có!"Một lần nữa cô nắm chặt quả đấm, chưa từng có người nào phán xét không đúng về cô như thế.
16 "Tôi mới tới! Có vấn đề gì sao?" Trần Vũ Tịch nhìn hắn. Thấy vẻ mặt cười xấu xa của đứa kia, nhìn một cái cũng biết là tên cầm đầu trong đám nam sinh này.
17 Trần Vũ Tịch gật đầu: "Thầy Đường, thầy dạy môn gì ạ?""Tôi dạy ngữ văn!" Đường Dật cười nói. Trần Vũ Tịch và Đường Dật bước vào lớp khi tiếng chuông vào học vang lên, vừa bước vào phòng học đã nghe hàng loạt tiếng hoan hô bên dưới.
18 Ngay cả hiệu trưởng cũng không có biện pháp đối phó với bọn họ, ai bảo chỗ dựa của bọn họ quá mạnh. "Lại là các người, ở chỗ này khi dễ bạn học, tranh thủ mà đi ăn cơm đi.
19 "Nhưng, Dạ! Người ta nhớ anh thì sao?" Mỹ nữ ngực lớn chu cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, ưỡn cao bộ ngực ngạo nghễ, bày ra một tư thế mê người. Ngạo Dạ Phong nhíu mày một cái, nếu là bình thường, đã sớm nhào tới ăn thịt, nhưng.
20 Ngạo Dạ Phong nhíu mày: "Tôi đang hỏi, cô có bị những người đó khi dễ hay không. "Trần Vũ Tịch nhất thời sửng sốt, quay đầu nhìn hắn, hắn đây là đang quan tâm cô sao?"Không có!"Ngạo Dạ Phong không nói chuyện nữa, lái xe hướng Nhà họ Ngạo đi tới.