61 Mặc dù nghĩ rằng ngày ngày sẽ cứ như thế tiếp tục trôi qua, nhưng cuộc sống thay đổi, cô cũng dần thay đổi. Có điều nhớ tới thời gian trước, Trần Vũ Tịch không khỏi cười ngọt ngào, mặc dù không có nói với hắn em thích anh nhưng vẫn rất vui vẻ như cũ, đó là thanh xuân của cô!Hôm nay là thứ ba, Trần Vũ Tịch nói với Ngạo Dạ Phong thứ hai tư sáu tới đón cô chậm một chút, sau khi tan học cô muốn đi luyện Taekwondo.
62 "Dạ Phong ca ca, anh nói gì vậy! Trường học không cho phép tùy tiện có quan hệ nam nữ, chẳng lẽ lúc anh lên trung học không có học qua sao?" Trần Vũ Tịch liếc nhìn ông cụ ăn cơm bên cạnh, nhếch nhếch lông mày nói.
63 Nhưng cho đến khi tốt nghiệp trung học, cũng không có người nào chứng tỏ được hắn từng có lui tới với bất kỳ một nữ sinh nào. Mà càng thần bí như vậy, Trần Vũ Tịch đối với hắn càng say đắm, ít nhất hắn không giống Ngạo Dạ Phong đối đãi trong tình cảm một cách qua loa như vậy.
64 Ông cụ Ngạo sắc mặt trầm xuống, "Tốt lắm, Vũ Tịch cháu lên lầu học bài đi!"Trần Vũ Tịch không suy nghĩ nhiều, cũng không chú ý tới vẻ mặt thay đổi của ông cụ, chạy lên lầu, lấy trong túi xách ra một cái ví tiền đã cũ, trước kia lúc cô lên cấp 3, mẹ đưa cho cô vào dịp sinh nhật, cô vẫn không nỡ bỏ đi, bởi vì trong ví tiền, có một tấm hình của Đường Dật.
65 Cô dùng sức hất tay Ngạo Dạ Phong ra, "Anh nói đủ chưa? Tại sao tôi phải nghe anh, Ngạo Dạ Phong tôi cho anh biết, thích ai là tự do của tôi, anh không có quyền can thiệp! Nếu như anh nhất định muốn làm cho tôi không thích Đường Dật, vậy thì anh cũng đừng đi theo đàn bà lêu lổng bên ngoài!""Cô nghiêm túc?""Nghiêm túc, chỉ cần anh có thể làm được, tôi cũng có thể làm được vậy.
66 Trần Vũ Tịch đã không còn nghe được bọn họ nói chuyện, đôi tay nắm lại, vọt ra khỏi phòng học. Cô thuê xe đi tới cao ốc tập đoàn Ngạo Thế, đi tới phòng làm việc của Ngạo Dạ Phong thì bị thư ký ngăn lại, nghe cô ta nói, Ngạo Dạ Phong đang ở phòng họp.
67 Sau khi Trần Vũ Tịch rời khỏi tập đoàn Ngạo Thế, đi tới trường học, xông vào phòng làm việc của Đường Dật, hắn đang bị một đám học sinh vây quanh, giống như là đang tạm biệt.
68 Đường Dật đưa tay sờ sờ đầu Trần Vũ Tịch, "Em cũng thích Thầy đúng không!"Trần Vũ Tịch đột nhiên ngẩn ra, không dám nhìn mặt hắn, thích, dĩ nhiên thích, từ năm năm trước đã bắt đầu thích, nhưng đúng như Đường Dật vừa rồi mới nói vậy, sau khi tốt nghiệp trung học, cô cũng không vì rời khỏi Đường Dật mà cảm thấy đau lòng, ngược lại cảm thấy có được người như vậy tồn tại trong đầu, là một điều may mắn.
69 "Này. . . . . . Ngạo Dạ Phong!" Trần Vũ Tịch ngừng lại một chút, không để ý suy nghĩ nhiều, đuổi theo, cô đi theo phía sau hắn xoa xoa tay, "Thật xin lỗi, là tôi trách nhầm anh rồi, chuyện này thật là do ông nội làm sao? Tại sao ông ấy lại muốn làm như vậy?"Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, bên trong chỉ có hai người bọn họ, hai tay Ngạo Dạ Phong đem cô giam cầm ngay trước mặt, nhìn chằm chằm cô, "Cô thật sự khờ hay là giả ngu? Bây giờ cô là cháu dâu tương lai của Ngạo, là vợ chưa cưới của Ngạo Dạ Phong tôi, ông nội biết sau lưng tôi cô lại thích người khác, hơn nữa còn là một thầy giáo, nếu như cô là ông, cô sẽ làm như thế nào?"Trần Vũ Tịch ra sức nhíu mày, cô vốn chỉ nghĩ chuyện của mình, thiếu chút nữa quên thân phận của mình ở cái nhà này, vốn cho là cô với Ngạo Dạ Phong không liên quan gì đến nhau mà có thể muốn làm gì thì làm, thế nào cô lại quên mất ông cụ.
70 Trần Vũ Tịch không dám uống nhiều, nhìn Ngô Kỳ đã uống quá mức, đỡ cô ấy lảo đảo đi về phía trước, Trần Vũ Tịch không khỏi hối hận, tại sao không hỏi nhà Ngô Kỳ ở đâu, thuê được xe cũng không biết phải đi đâu, cô lại thở dài, xem ra trước tiên không thể làm gì khác hơn là đem cô ấy về Ngạo gia rồi.
71 "Ngạo Dạ Phong, lúc này mà anh còn có tâm tình nói giỡn, Ngô Kỳ vẫn còn trong tay bọn họ. " Trần Vũ Tịch lo lắng chỉ chỉ Ngô Kỳ say lúy túy. Khóe miệng Ngạo Dạ Phong nâng lên một nụ cười lạnh, buông Trần Vũ Tịch ra đánh người đàn ông kia một đấm, người kia bị trúng qua quả đấm của Ngạo Dạ Phong, lùi về phía sau, Ngạo Dạ Phong nhân cơ hội đó đoạt lấy Ngô Kỳ, giao cho Trần Vũ Tịch.
72 "Ý của tôi là bảo anh mặc đồ ngủ vào!"Sau chốc lát yên tĩnh, một lần nữa Ngạo Dạ Phong trở lại trước cửa, "Chuyện gì, cô gái!"Trần Vũ Tịch quay đầu lại nhìn Ngạo Dạ Phong khẽ thở dài một cái, Ngạo Dạ Phong dừng một chút, "Có cái gì chuyện không vui sao?"Trần Vũ Tịch bĩu môi một cái, "Cái đó.
73 Từ lần người đàn ông có hình xăm con bò cạp xuất hiện, Ngạo Dạ Phong liền bắt đầu chú ý đến chuyện hắc đạo gần đây, lâu rồi không rãnh cãi vả với Trần Vũ Tịch.
74 Con ngươi Trần Vũ Tịch tối sầm lại, "Mạc thúc thúc, chú đặc biệt tới nơi này không phải chỉ để cười nhạo cháu thôi đấy chứ. "Mạc thủ trưởng có chút nghiêm nghị, lấy từ trong cặp ra một số tài liệu đưa cho Trần Vũ Tịch, "Đây là những gì gần đây chúng ta tra được, tài liệu về việc năm đó Ngạo Thiên Hạo thành lập tổ chức Mafia, tốt nhất cháu nhìn kĩ một chút, lát nữa chú sẽ mang đi.
75 Cho đến một ngày, Ngạo Dạ Phong ôm một người phụ nữ trong ngực, đột nhiên va vào Trần Vũ Tịch, Trần Vũ Tịch chỉ chớp mắt, làm như cái gì cũng không thấy, lướt qua bọn họ.
76 Vừa nghe Ngạo Dạ Phong nói đến chuyện này, Trần Vũ Tịch vẫn nhịn không được mà tức giận, "Ngạo Dạ Phong, anh không suy nghĩ khi nói chuyện sao? Không phải anh nói là anh nói được làm được sao? Tôi còn ngây thơ tin tưởng anh, tôi chính là đứa ngốc, tin tưởng lời nói của loại người như anh.
77 Ngạo Dạ Phong thì ngược lại, càng ngày càng cảm thấy cô gái nhỏ này thật thú vị, nhất là khi trêu chọc cô. Giữ cô ở lại bên người, lúc không có chuyện gì làm trêu chọc cho vui vẻ cũng không tồi.
78 Cô gái?Trần Vũ Tịch hoàn toàn không hiểu chuyện gì, cười khan một tiếng, "Ông nội, ông nói cái gì vậy?""Dụ Khả Hân đã trở lại! Mà điều này, có thể Dạ Phong sẽ ở chung một chỗ với cô ta.
79 Trần Vũ Tịch nhắm mắt lại, cố gắng để ình không nghĩ đến hắn nữa. . . . . . . "Thì ra anh ở nơi đây, em đến công ty tìm anh, thư ký nói sau khi anh nhìn thấy lời nhắn của em thì ra ngoài, vẫn chưa trở về.
80 Lúc này, nhất là ở trong khu nhà giàu, căn bản không thuê được xe, Trần Vũ Tịch phải chạy một đoạn đường rất xa mới gặp một chiếc taxi, đưa cô đến quán bar.