21 Trần Vũ Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, "Bình thường chỉ biết dùng nửa thân dưới suy nghĩ, chắc sẽ không hiểu rốt cuộc thông minh là gì, từ đầu đến cuối, không phải anh ở đây chờ tôi chứ, cứ tha lớn một vòng như vậy, anh không mệt mỏi, nhưng tôi mệt mỏi.
22 "Đừng có nằm mơ, ai muốn gả cho anh, người nào gả cho anh thì khổ tám đời!" Trần Vũ Tịch siết chặt quả đấm tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn nói. Ngạo Dạ Phong một lần nữa nhíu mày, hít khí lạnh, "Lúc cô nói chuyện có thể giảm âm lượng xuống thấp một chút được hay không? Tôi nói rồi lỗ tai tôi không điếc.
23 "Vậy cũng tốt, sẽ để cho Dạ Phong dẫn cháu đi, thành phố K có rất nhiều món ăn ngon, muốn ăn cái gì thì nói với Dạ Phong. "Không đợi Vũ Tịch kịp phản ứng, Ngạo Dạ Phong liền lôi cô đi ra khỏi Nhà họ Ngạo.
24 Sau khi thức ăn được bưng lên, Trần Vũ Tịch ăn từng miếng từng miếng, không để ý chút nào đến vấn đề hình tượng của mình, dù sao ở đây cũng không có ai biết cô.
25 "Tôi cho phép cô chạy loạn khắp nơi sao? Ai cho cô tới nơi này ăn cơm. ""Chân là ở trên người tôi, tôi muốn đi đâu thì đi nơi đó, anh ăn no quá phải không, xen vào việc của người khác.
26 "Tôi nói không cần. " Trần Vũ Tịch không vui, cô biết hắn còn chưa được một giờ đồng hồ, thật sự không muốn cùng hắn về nhà. Hơn nữa bây giờ còn sớm, cô muốn ra ngoài đi dạo.
27 Người mới nghe thấy giống như Bom Nguyên Tử, khiến An Tử Kỳ vèo một cái đứng lên, trợn to hai mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Ngạo Dạ Phong. Ngay cả thư ký vừa đi đến cửa nghe nói như vậy cũng ngây người mấy giây, không biết nên đi vào không.
28 "Cô thật lòng đối đầu với tôi?" Sắc mặt Ngạo Dạ Phong trầm xuống. Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong, nhìn bộ dạng hắn chịu nghẹn, tâm tình thật tốt, ai bảo lúc trước hắn khi dễ cô, rốt cuộc bây giờ cũng có lúc anh bị khinh thường rồi.
29 Trần Vũ Tịch ném cũng ném mệt rồi, mắng cũng mắng mệt rồi, ngồi ở giường, há miệng to thở, nhớ tới chuyện vừa rồi, gò má ửng hồng, cô ngàn vạn lần cũng không nghĩ đến Ngạo Dạ Phong sẽ đối với cô như vậy.
30 "Xin lỗi? Chỉ cần nói xin lỗi thì cần tới cảnh sát làm gì!" Trần Vũ Tịch lo lắng sức Ngạo Dạ Phong lớn, tránh thoát, nắm lấy cà vạt của hắn, loại tư thế này tựa như ở cưỡi ngựa vậy.
31 Trần Vũ Tịch quay đầu lại nhìn Ngạo Dạ Phong cười một tiếng, "Trời nóng như vậy, phơi nắng rất dễ hư da, không bằng tôi giúp ngạo Đại công tử hạ nhiệt, thế nào?"Nghe một câu xuôi tai như vậy, sao cứ có cảm giác không được tự nhiên.
32 "Cô không sao chứ?" Ngạo Dạ Phong cau mày nhìn cô. Trần Vũ Tịch đột nhiên quay đầu cắn răng nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong, "Yên tâm không chết được!"Nhìn cô còn có khí thế như vậy, nhất định là không có chuyện gì rồi, Ngạo Dạ Phong nằm ngửa ở một bên, thân thể khẽ run, sau đó ha ha ha cười ra tiếng.
33 "A ~~ cứu mạng a! !" Ngạo Dạ Phong vừa cười vừa chạy trốn. Ông cụ Ngạo giống như cái gì cũng không thấy, mới cầm đũa lên gắp rau, liền nghe được phòng khách nhỏ bên kia bịch một tiếng, thân thể ông cụ ngẩn ra, đồ ăn rơi xuống trên bàn.
34 Trần Vũ Tịch thở dài, lần này lại để cho tên kia chạy thoát. "Vũ Tịch tới đây ăn cơm trưa!" Bên trong phòng khách ông cụ gọi cô một tiếng. "Dạ ông nội, cháu đi thay đồ xong sẽ đến ngay.
35 Thấy Ngạo Dạ Phong, Trần Vũ Tịch tháo chiếc kính đen thui xuống, "Ơ ~~ Ngạo Đại công tử, trùng hợp thế!"Thấy Trần Vũ Tịch, cũng biết bên trong nhất định có bẫy.
36 "Cô không sao chứ?" Ngạo Dạ Phong thấy Trần Vũ Tịch không nói lời nào, cho là cô thật sự bị dọa sợ. "Về nhà!" Trần Vũ Tịch hét lớn một tiếng xoay người đi về phía xe.
37 Trần Vũ Tịch nhíu mày, "Trung học cơ sở cũng có đoàn thể xã hội?"Chú Mộ Dung gật đầu một cái, "Bởi vì gia gia đình này có tiếng là học giỏi, vỗn dĩ ban đầu là một khu nhà đại học, sau mới mở rộng hơn có trung học cơ sở, để tăng cường cho học sinh trung học học ngoại khóa, cho nên mở mấy đoàn thể xã hội.
38 Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Vũ Tịch thật sâu thở dài. Thời điểm cô đang rối rắm, không trung bắt đầu rơi xuống hạt mưa, Trần Vũ Tịch đem túi sách đặt trên đỉnh đầu, mặc kệ, trước tìm một chỗ trú mưa rồi nói.
39 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
40 Nhìn thân hình nhỏ nhắn của Trần Vũ Tịch, cảm giác cô đứng ở đó có thể bị bão táp thổi đi, lại thấy vẻ mặt cô thành thật, vừa hướng về phía người ở dưới xe nói, vừa dùng sức muốn cứu cô ấy ra ngoài.