41 "Đã bớt nóng rất nhiều, nước cũng truyền xong rồi, chỉ chờ cậu đến dẫn người về thôi. " Thẩm Thiên Dật khẽ mỉm cười, "Đúng rồi, tiểu nha đầu này, thật sự là rất có ý, nói không chừng có thể trở thành cháu dâu tương lai Nhà họ Ngạo.
42 Lúc này Thím Lưu từ một bên đi ra, cười cười chen miệng nói, "Tối hôm qua Dạ Phong thiếu gia ôm cô về, lão gia hỏi cậu ấy sao lại về trễ như thế, lại hỏi cô bị sao vậy, Dạ Phong thiếu gia nói cô mắc mưa bị cảm, không nói tới người khác, ông cụ cũng bởi vì cậu ấy không coi trọng cô nên dạy dỗ.
43 "Này, Ngạo Dạ Phong anh không phải sẽ vì chuyện này mà tức giận với tôi. " Thấy Ngạo Dạ Phong không có phản ứng, Trần Vũ Tịch lạnh lùng liếc hắn một cái, "Bụng dạ hẹp hòi, mình không có lòng tốt, còn không cho người khác thiện lương.
44 Trời ạ, học sinh nơi này thật đúng là lợi hại, chỉ cần nói học buồn bực là giáo viên có thể bị điều đi. Quả nhiên trường học quý tộc học sinh cũng không tầm thường.
45 Sau khi Ngô Kỳ đi Trần Vũ Tịch thật sâu thở dà. Đã thành người lớn rồi mà thậm chí ngay cả chút dũng khí cũng không có, còn không bằng một tiểu nữ sinh, cứ lấy ra thì sao đâu? Trần Vũ Tịch dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn trời, bình tĩnh hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn thở dài, quả nhiên vẫn là không có dũng khí.
46 Nhìn ánh mắt cậu nhóc tối sầm lại, giống như là bị đả kích một dạng, Trần Vũ Tịch cuống quít hồi hồn nói, "Chúng ta có thể cùng nhau học a, tôi trước kia có học qua một chút thuật phòng thân, nhưng mà đối với Taekwondo thì cũng không biết nhiều.
47 "Cô thật sự thích người khác?" Ngạo Dạ Phong sắc mặt càng đen hơn, không biết vì sao hắn lại để ý cái này. Hương vị nụ hôn ngày đó tựa hồ vẫn còn ở quanh quẩn trên môi, trong lòng hắn không khỏi đem cô biến thành thứ sở hữu của mình, mặc dù hắn cho là đến bây giờ vẫn không nhận thấy được nhưng lúc này vẻ mặt của hắn đã đem tâm tư của mình hầu như thể hiện ra toàn bộ không thể nghi ngờ.
48 "Tình yêu, anh cảm thấy tình yêu là cái gì?" Trần Vũ Tịch nhàn nhạt hỏi. "Anh có thật lòng có yêu một người không?"Bên trong gian phòng trầm mặc hồi lâu nhưng không có câu trả lời, Trần Vũ Tịch nhíu mày một cái, "Nếu như có một ngày anh nhất định phải lựa chọn cùng một cô gái kết hôn, anh sẽ chọn hạng người gì?""A.
49 Cô đặt mông ngồi trên giường của Ngạo Dạ Phong, gương mặt đau khổ, "Tôi rốt cuộc đắc tội với anh ở chỗ nào, tại sao anh luôn luôn gây khó dễ cho tôi. Anh có biết ngày mai tôi còn phải đến trường, bây giờ tôi lại thức đêm ở dưới lầu ngồi chờ vô ích cả một buổi tối, anh thì ở đây ngủ ngon! Coi như không thích tôi nhưng mà tôi cũng không làm phiền anh cái gì a.
50 Mới vừa đẩy cửa đi vào, Trần Vũ Tịch cùng Ngô Kỳ liền bị tình cảnh trước mắt làm sợ hết hồn, hai người sững sờ đứng ở cửa lớp, nhìn trên sàn nhà một vũng máu, cách đó không xa còn có một người nằm, cả người hắn là máu, những cậu nhóc khác bị làm cho sợ trốn ở góc phòng, còn dư lại chính là mấy cái tên khoa trương đứng ở nơi đó nhìn Trần Vũ Tịch cười lạnh.
51 Vừa lúc đó nam sinh bên cạnh kia cười đi tới, "Mày chắc không biết đi, ba nó trước kia lúc làm quan, đút lót nhận hối lộ, thời điểm đó chúng tao làm thế nào, tiền nhà bọn họ đều là cha tao đưa, nếu không có cha tao, nó có thể tới trường quý tộc học? Hiện tại tốt không, sau khi gặp chuyện không may lại cắn ngược lại cha tao một cái, để cho công ty cha tao tổn thất gần một tỷ, thứ người như thế cũng không nên sống trên đời nữa.
52 Đợi đến khi chuyện của Lạc Nam xử lý tốt xong, đã nhanh chóng đến thời gian tan học. Lạc Nam nói muốn đi một mình, Trần Vũ Tịch cũng không ngăn cản đứng ở cửa phòng y tế nhìn cậu ấy.
53 Hắn nhíu mày một cái, không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Vũ Tịch, "Cô muốn đến công ty của tôi?""Có vấn đề sao? Anh yên tâm tôi bảo đảm không quấy rầy công việc của anh, anh có thể xem tôi là không khí, tôi chỉ là tùy tiện thăm thú.
54 Thậm chí cũng không kịp trả lời, đã vào thang máy. Cái công ty này thật sự là do người con trai trước mắt này quản lý sao? Hắn mới hai mươi hai tuổi, lớn hơn mình một tuổi thôi mà.
55 Trần Vũ Tịch cười một tiếng, quay đầu lại nhìn An Tử Kỳ, giọng nói cùng giọng nói của hắn mới vừa rồi giống nhau như đúc, "Tiểu tử, tôi tên là Trần Vũ Tịch, anh biết tôi là ai rồi, bây giờ anh có thể gọi tôi là chị dâu, tôi không ngại!"Phốc.
56 Đợi đến lúc cô đi ra, đám người Ngạo Dạ Phong đã xuống nước, dưới hồ bơi bơi qua lại bơi lại nhiều lần, còn bên cạnh cơ hồ dính đầy ‘ ngực ’ khí(*), vừa vỗ tay vừa kêu cố gắng lên.
57 "Này, tôi nói nha, Ngạo Dạ Phong!" Trần Vũ Tịch chỉ chỉ một đám ‘ ngực ’ khí bên kia, "Những người kia không phải là đồ ăn của anh sao, làm gì mà không qua đó?"Ngạo Dạ Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ, "Cô muốn để tôi đi sang, chẳng lẽ cô không ghen sao?"Trần Vũ Tịch hai tay ôm ngực, lại lần nữa cho hắn một cái nhìn xem thường, "Anh đừng đem mình coi trọng cao quá được không, tôi sẽ không thích loại người không hiểu tình yêu như anh.
58 "Tôi cũng có thể đi ra ngoài đúng không?" Sau khi mọi người đi ra ngoài, Trần Vũ Tịch nhìn Ngạo Dạ Phong hỏi. Từ trong ánh mắt của hắn, hiện tại cô có thể nhìn được Ngạo Dạ Phong rất ghét cô.
59 Trần Vũ Tịch đột nhiên nhắm mắt lại, cắn răng, "Ngạo Dạ Phong, anh không biết tôi vẫn đang ở chỗ này à! Chẳng lẽ không có thể đợi tôi đi ra ngoài sau đó mơi thay được sao?"Ngạo Dạ Phong quay đầu nhìn cô cười nói, "Tôi biết rõ, hơn nữa tôi còn biết, cô sẽ không nhìn, cũng không dám nhìn.
60 Trần Vũ Tịch hơi dừng lại, suy nghĩ một chút, ngay sau đó cười ngọt ngào, "Anh hỏi tôi à, tôi nào biết, đi nhanh lên đi, bụng đói thật. " Cô học giọng của Ngạo Dạ Phong nói, sau đó chạy chậm chậm đuổi theo, An Tử Kỳ khiếp sợ nghiêng đầu sang một bên, "Thật thần kỳ nha! Đây có thật là Ngạo Dạ Phong không?"Trải qua chuyện kia, quan hệ của hai người có chút trở nên tế nhị hơn, mặc dù không liên quan tới yêu, bất quá ít nhất hai người thỉnh thoảng có thể yên lặng xuống mà đối thoại với nhau, có lúc còn có thể nghiêm túc bàn luận một đề tài, có lẽ Trần Vũ Tịch không để ý tới, nhưng ông cụ Ngạo phát hiện rất rõ, cháu mình đang thay đổi.