1 Tháng mười, ở thành phố phía nam, cái nóng mùa hè chưa giảm bớt. Trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết của Lạc Tử Tinh bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt đến đỏ ửng.
2 “Thực xin lỗi, để tôi đưa cô đi bệnh viện. ” Người con trai hơi rũ mắt xuống, dáng vẻ nghiêm túc, chân thành xin lỗi. Lạc Tử Tinh cử động một cái, cũng không có gì đáng ngại, cười nói với người con trai kia: “Không sao, không có vấn đề gì, chỉ bị rách da thôi, băng bó một chút là được rồi.
3 Lạc Tử Tinh cũng không lừa anh, nhà cô quả thật ở ngay gần đây, chẳng qua là không phải là ở hai bên đường của khu nhà cao cấp mà là đi vào trong một con phố cũ, tro bụi bị nước mưa cọ rửa cũng biến thành màu đen.
4 Ngày hôm sau là Chủ nhật, Lạc Tử Tinh được phép có thể ngủ trễ, sau khi cơm nước xong, Lạc Văn Viễn luyện tập đàn ghi-ta theo thường lệ, chuyên chú biểu cảm như vậy khiến cho người đàn ông gầy yếu tự nhiên có thêm sức hấp dẫn, vô cùng chói mắt.
5 Lạc Tử Tinh và nói với Thước Nguyệt chuyện đã hẹn ăn cơm trưa với Úy Trì An Minh, Thước Nguyệt đẩy đẩy bả vai Lạc Tử Tinh, ý bảo cô bắt lấy cơ hội, dù sao rất nhiều nữ sinh nhìn Úy Trì An Minh như hổ rình mồi.
6 Diệp Hiên Nhiễm và Úy Trì An Minh cô đã gặp qua, Diệp Hiên Nhiễm vẫn xinh đẹp khéo léo như cũ, ngũ quan không chỗ nào không hoàn mỹ, khiến Lạc Tử Tinh thiếu chút nữa lại thốt ra từ xinh đẹp; Úy Trì An Minh thay một bộ quần áo hợp thời, có khí chất lịch sự giống mình, hình thành một loại hương vị độc đáo mê người; nhưng An Triệt đứng ở chính giữa lại có mái tóc màu vàng nhạt, khuôn mặt lộ vẻ đáng yêu khiến cho cậu nhìn giống như thiên sứ.
7 Lạc Tử Tinh đi theo Lâm Mộng làm thẻ ra vào, đeo ở trước ngực, cô cười nói với dì: "Nơi này thật sự quá tuyệt. " Lâm Mộng cười nói: "Đúng vậy, vào được nơi này, ước mơ sẽ ở trong tay, với tay một cái là có thể đạt được rồi.
8 Lâm Mộng nói: "Cô bé là trợ lý của TK. " Tống Ni Na bắt chẹt thất bại, không còn gì để chỉ trích, chỉ có thể ra vẻ cao ngạo rời đi. Lâm Mộng nói với Lạc Tử Tinh: "Không cần lo lắng về cô ấy, chỉ là một cô gái được chiều sinh hư thôi, nếu cô ấy tới làm phiền cháu, không cần khách khí, cứ phản ứng lại là được.
9 Vừa đến quán bar, bọn họ lập tức tách ra, Lạc Tử Tinh đi tìm Thước Nguyệt trước, còn bọn họ đi về phía sau chuẩn bị lên sân khấu. Thước Nguyệt đã đến, cô mặc bộ đầm mới mua ngày hôm qua, trên mặt trang điểm nhẹ, thoạt nhìn cũng là một cô gái xinh đẹp.
10 Kết thúc một bài hát, Lạc Tử Tinh mới phát hiện cổ họng mình hét nhiều, đã hơi đau, phía dưới một đống người đang hô "Tiếp đi", nhưng mà nhóm nhạc Ám Chi chỉ khom người biểu đạt lòng cảm ơn, sau đó xuống sân khấu không lưu luyến chút nào.
11 Diệp Hiên Nhiễm ôm lạc Tử Tinh đi trước, ở đằng sau, An Triệt chọc Úy Trì An Minh: "Nhiễm phát giận thật kinh khủng, tớ cũng bị dọa sợ. " Úy Trì An Minh lắc đầu: "Đừng nói nữa.
12 Sau khi trở về, Lạc Tử Tinh cẩn thận tránh để Lạc Văn Viễn phát hiện vết thương của cô, mỗi khi đi lại, đều ra vẻ rất tự nhiên, đợi đến khi trở lại phòng, mới đau nhe răng nhếch miệng, nghỉ một lúc lâu mới cảm thấy tốt hơn một chút.
13 Sau khi Thước Nguyệt nghe xong, vỗ tay nhiệt tình, khen ngợi nói: "Tiểu Tinh, cậu hát thật là dễ nghe, vì sao không làm ngôi sao ca nhạc? Tớ dám chắc là cậu nhất định sẽ được hoan nghênh.
14 Hôm nay chương trình học hơi nhiều, có giờ thanh nhạc và vũ đạo, trong giờ vũ đạo, động tác của công tử Úy Trì An Minh thậm chí còn chưa phối hợp được, bởi vậy khi nhảy vô cùng kỳ quái, Lạc Tử Tinh vốn định ôn bài trong khi bọn họ luyện tập, nhưng mà xem Úy Trì An Minh nhảy, cô cứ cười không ngừng, làm cho hiệu suất ôn tập giảm đi rất nhiều.
15 "Diệp Hiên Nhiễm!" Lạc Tử Tinh kinh ngạc hô một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài tìm anh, nhưng mà chân Diệp Hiên Nhiễm dài bước chân rất lớn, rất nhanh đã không thấy đâu, Lạc Tử Tinh đuổi theo một lúc cũng không đuổi theo nữa, chỉ có thể buông tha, trở lại phòng bệnh.
16 An Triệt đã mở miệng nói, những lời nói tiếp theo cũng thật thông thuận: "Có đôi khi tôi cảm thấy bản thân chính là Antony dưới ngòi bút của Tiểu Vương Tử, mỗi ngày đều trôi qua cực kỳ vui vẻ náo nhiệt, nhưng mà vừa kết thúc luyện tập, tôi lại trở về nguyên hình, toàn bộ thế giới chỉ có bản thân tôi tồn tại, loại tương phản này, tôi thật sự không chịu nổi.
17 Lạc Tử Tinh nhìn nhìn phòng bếp không lớn lắm, lắc đầu: "An Minh, cậu đi trông chừng tên An Triệt kia đi, miễn cho cậu ấy quá khùng quậy phá phòng ở, bên này để chúng tớ làm là được rồi.
18 "Tiểu Tinh, ăn nhiều một chút thịt, đừng chỉ ăn rau không, uống thêm chút canh cá đi, tốt cho miệng vết thương, tối nay đưa cậu về nhà rồi đi thay thuốc luôn đi.
19 "Tớ lo lắng. " Úy Trì An Minh thở dài, dịu dàng nói, "Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì, không thể nói cho chúng tớ biết sao?"Cậu nói là ‘chúng tớ’, Lạc Tử Tinh hiểu rõ, nhưng mà nghĩ đến cô có cảm tình với Diệp Hiên Nhiễm, An Triệt thì giống cậu em trai nhà bên, Lạc Tử Tinh cảm thấy nước mắt lại sắp rơi xuống, cô cắn cắn môi, miễn cưỡng thu hồi ý nghĩ muốn khóc lại, mắt khép hờ không dám chống lại ánh mắt quan tâm của Úy Trì An Minh, thấp giọng nói: "Tối nay tớ không thể đi luyện tập cùng các cậu, các cậu cố lên.
20 Đợi đến khi Lạc Văn Viễn đi đến gõ cửa, Lạc Tử Tinh mới phát hiện, sắc trời đã nhá nhem tối, đến giờ cơm chiều, cô vội vã soi gương sửa soạn tóc tai, sau đó cố gắng bày ra vẻ mặt dễ nhìn mới ra ngoài: "Ba, con xin lỗi, tại vì chăm chú làm bài tập quá nên quên nấu cơm, tối nay cha muốn ăn cái gì?"
"Tiểu Tinh, tâm trạng con không tốt sao?" Hiểu con gái không ai bằng cha, Lạc Văn Viễn liếc thấy vẻ mặt ngụy trang của Lạc Tử Tinh.