121 Ngạo Dạ Phong cười một tiếng, không nghĩ rằng Trần Vũ Tịch sẽ nói vậy, nghiêng đầu nhìn cô:- Không phải em nói là em thích anh sao? Chẳng lẽ em không muốn theo đuổi anh? Dễ dàng buông tha hạnh phúc của mình như vậy không phải là phong cách của em nha!Sắc mặt Trần Vũ Tịch trầm xuống, Ngạo Dạ Phong lạnh nhạt nhìn cô, khóe miệng nâng lên một chút ý cười.
122 Trần Vũ Tịch cũng cảm thấy bụng hơi đói rồi, dù sao đối với loại người như Ngạo Dạ Phong cũng hoàn toàn không cần phải khách khí. Sau đó đi theo anh ta cùng xuống lầu.
123 Thẩm Thiên Dật biết một cô gái bình thường có thể được làm việc ở công ty cao cấp là hết sức không đơn giản. Trong thế giới của Lục Giai, công việc mãi mãi là vị trí số một, cho nên anh không ngăn cản cô.
124 - Vậy tại sao anh phải như vậy? - Trần Vũ Tịch dùng sức siết chặt quả đấm. Nếu là ở nhà, nhất định cô đã không khách khí mà đánh tới. - Anh chỉ nhìn không thuận mắt.
125 - Tớ lại là cảm thấy anh ấy rất quan tâm đến cậu. Đúng rồi rốt cuộc hôm nay anh ấy tới trường học tìm cậu vì chuyện gì vậy? - Ngô Kỳ tò mò nhìn chằm chằm Trần Vũ Tịch.
126 Không đợi Ngô Duẫn Kỳ mở miệng nói chuyện lần nữa, một chiếc xe hơi màu trắng ngừng lại trước mặt họ, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Thẩm Thiên Dật.
127 Ngạo Dạ Phong dừng lại, nhìn Trần Vũ Tịch thì thấy trong ngực cô ôm một con chó nhỏ, tóc gáy toàn thân tức khắc đều bị dựng lên, trên trán không khỏi rướm mồ hôi lạnh.
128 Thẩm Thiên Dật và An Tử Kỳ ngẩn ngơ đồng thời nhìn Trần Vũ Tịch:- Cô cứ đi tay không như vậy?Trần Vũ Tịch đột nhiên dừng bước, hai vai vẫn còn vì phấn khởi mà không ngừng run rẩy, đôi tay nắm chặt, cô không thể chờ để thấy vẻ mặt hoảng sợ của Ngạo Dạ Phong khi bị cô ức hiếp nữa rồi.
129 Thậm chí là cô cố gắng cả đời cũng chưa chắc có thể có được địa vị xứng đôi với tổng giám đốc lớn như Ngạo Dạ Phong. Nhưng bàn về nội tâm, Trần Vũ Tịch cảm thấy mình cao thượng gấp trăm ngàn lần so với Ngạo Dạ Phong.
130 Ở phương diện này Trần Vũ Tịch vẫn còn đủ lý trí, một khi nhận rõ sự thật cô có thể kích động giữ mình lại đúng lúc, tuyệt sẽ không đi quá nửa bước. Cho nên cảm giác của cô đối với Ngạo Dạ Phong cũng dừng bước tại đây.
131 Nhưng sau khi đi vào, Trần Vũ Tịch nhất thời ngẩn ra, nhìn một ít nhãn ghi con số kinh người. Với ba ngàn đồng của cô đúng là muốn một con chó mới sinh ở chỗ này cũng có chút khó khăn.
132 Ngô Duẫn Kỳ liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch:- Giao chó cho vị tiểu thư này!Nhân viên phục vụ đưa sợi dây đưa tới trước mặt Trần Vũ Tịch. Trần Vũ Tịch không nhận, nhìn Ngô Duẫn Kỳ:- Anh khẳng định tặng cái này cho tôi? 12 vạn !- Đương nhiên là tặng cho em.
133 Thấy nét mặt Ngô Duẫn Kỳ cười ôn hòa, ngược lại Trần Vũ Tịch cảm thấy chính mình già mồm át lẽ phải:- Thích là thích rồi nhưng quá đắt, tôi mua không nổi.
134 Phòng của Ngạo Dạ Phong, Ngạo Dạ Phong chuyên tâm nhìn chằm chằm tài liệu trên máy vi tính, không nhịn được hắt xì, anh vẫn còn đang buồn bực người nào ở sau lưng nói anh nói xấu đấy.
135 - Con chó săn này coi như là quà tặng ra mắt cho em. - Ngô Duẫn Kỳ chỉ chỉ con chó vẫn nghe lời đi theo bọn họ - Đặt tên đi!Không đợi Trần Vũ Tịch từ chối, Ngô Duẫn Kỳ mỉm cười đứng bên cạnh chó săn, vuốt đầu của nó:- Bộ dạng nhìn qua rất hung mãnh nha!Trần Vũ Tịch nhìn chó săn một chút lại nhìn Ngô Duẫn Kỳ một chút, trong lòng kinh ngạc, cực giống nhau nha, có điều lời này dĩ nhiên không thể nói ra được.
136 - Cháu còn chưa về Dạ Phong đã làm ầm lên muốn ăn cơm, cho nên ăn rồi. Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, đã sớm biết Ngạo Dạ Phong có thể sẽ như vậy:- không sao đâu, vậy cháu tự đi ăn đây - nói xong, Trần Vũ Tịch đưa tay sờ sờ chó săn ở một bên.
137 - Ai cho em đem chó về nhà mau đem ra ngoài. Trần Vũ Tịch gãi gãi đầu, nén cười, ung dung dắt Năm Ngàn Vạn đi vào trong phòng, Ngạo Dạ Phong lùi lại nhiều lần.
138 Từ một nhỏ trong ngăn kéo tận cùng bên trong tủ quần áo, lấy ra một cái hộp nhỏ, Ngạo Dạ Phong ngồi xuống đất, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, nếu có thể anh hi vọng mình vĩnh viễn không cần mở cái hộp này.
139 Ngạo Dạ Phong cười khẽ:- Nếu có thể chán ngược lại hy vọng cả đời không gọi cú điện thoại này. - nói đi, có chuyện gì. - Gặp mặt rồi hãy nói, trong điện thoại nói không rõ ràng - Ngạo Dạ Phong đứng dậy, đi tới trước tủ treo quần áo bắt đầu tìm kiếm trang phục.
140 Chú Hà đã từng là thủ hạ của ba Ngạo Dạ Phong, cũng là một nhân vật rung trời chuyển đất một cõi của Bò Cạp Đen năm đó. Có điều sau khi tổ chức Bò Cạp Đen giải tán, ông ta đến những ban phái khác, hiện tại lăn lộn cũng thuận buồm xuôi gió.