161 Trong máy camera quan sát, cô đối với cảnh vật chung quanh trong nhà Ngô Duẫn Kỳ quen thuộc vô cùng, cô thậm chí có lúc sẽ ngơ ngác nhìn Ngô Duẫn Kỳ nằm trên giường chìm vào giấc ngủ từ phía sau rồi cô mới lên giường ngủ.
162 "Không ngờ tay anh đẹp như vậy ngay cả thoa thuốc cũng rất nhẹ nhàng!" Trên cánh tay có nước thuốc thấm vào truyền đến cảm giác lành lạnh, dường như không có một chút cảm giác đau, mà bàn tay kia nắm bông băng nhẹ nhàng chấm nước thuốc nhẹ nhàng thoa lên càng làm cho cô cảm thấy ngạc nhiên.
163 Anh tựa vào bên tường, đầu khẽ hất lên, khóe miệng thoáng cười nhạt mang theo giễu cợt, lạnh lùng, vẫn luôn mang theo biểu tình hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Xem ra cô vẫn luôn che chở cho anh ta.
164 Bỏ lại y phục, không nói gì xoay người rời đi. Trần Vũ Tịch đưa tay vuốt nhãn mác vẫn còn để trên bộ quần áo, cười nhạt một tiếng. Sau khi thay quần áo xong, xuống lầu, vốn là muốn cùng Ngô Duẫn Kỳ chào hỏi nhưng nghe cô hầu gái kia nói anh ta đã ra ngoài bảo cô tự mình đi về.
165 Trần Vũ Tịch quan sát cậu ta từ trên xuống dưới, không giống những người khác trực tiếp hỏi, mà đi tới trước mặt cậu ta, kéo áo trước ngực cậu ta ra, một hình xăm con hắc con bò cạp xuất hiện trước ngực cậu ta.
166 Trần Vũ Tịch kiên nhẫn chờ, đợi đến khi cậu ta khóc xong, cô mới tiếp tục mở miệng nói: "Trương Tiểu Hổ, tôi cho cậu biết, nếu như những người cảnh sát trong đội truy quét ma túy giống như các người, nếu như bọn họ có thể lựa chọn, các người TM còn có thể sống tốt hay sao? Giết các người một trăm lần cũng không đủ.
167 "Nhìn bộ dạng anh như thế này, sao em có thể rời đi?"Ngạo Dạ Phong cười lạnh một tiếng: "Em đang thương hại tôi sao?""Không có, em nhớ là anh không cần người khác thương hại.
168 “Cho đến một ngày người phụ nữ kia xuất hiện và dẫn theo một đứa bé trai bên người, lớn hơn anh một tuổi, nói cách khác, lúc mẹ anh vẫn chưa sinh anh ra thì ba đã có người phụ nữ khác bên ngoài, còn có con riêng.
169 Đôi mắt đen láy nhìn không thấy đáy giống như có thể mang cả hắc ám đến thế giới này. Trần Vũ Tịch cố gắng kiềm chế người mình không run lên, hai tay nắm chặt: "Anh có thể nói anh thật sự muốn chăm sóc ông cụ nên mới đưa ông đến nơi này? Hay là vì anh muốn trả thù!"Ngô Duẫn Kỳ nắm lấy cổ áo Trần Vũ Tịch, kéo cô đến trước mắt mình, gần như áp vào mặt cô, bởi vì tức giận nên anh đã phun ra khí nóng vào mặt Trần Vũ Tịch.
170 Trong bộ đội, những người kia quả thật rất có năng lực, sau khi Trần Vũ Tịch gọi điện thoại tới, tổ chức Hắc Bò Cạp ở địa bàn thành phố K gần như đã bị cấp khác xâm chiếm, mà mặt khác, người của bang Long Hổ cũng không biết còn có thế lực thứ ba phản đối tổ chức Hắc Bò Cạp, cho nên bọn họ cũng gia nhập đánh đổ trong khoảng thời gian ngắn.
171 Ở một chỗ khác Trần Vũ Tịch đang lẳng lặng chăm chú nhìn Ngô Duẫn kỳ trên màn ảnh. "Này, có phải cô đã thích tên này không, cả ngày không có việc gì cứ ngẩn người nhìn anh ta, cô gái đừng nghiêm túc nhé, các người không thể nào đến với nhau đâu.
172 Trần Vũ Tịch chuyển màn hình giám sát, lúc chuyển đến chỗ nhà họ Ngạo, thấy Ngạo Dạ Phong nằm một mình trên sofa ở phòng khách, anh đã nằm như vậy cả ngày rồi.
173 Bởi vì người bị bắt về quá nhiều, hơn nữa chỗ giam giữ lại là những nơi khác nhau, Nam Cung Thiến hầu như không có khả năng đi tìm từng chỗ, chỉ có thể tìm tên Ngô Duẫn Kỳ trong những tờ danh sách này, cô hi vọng tìm được anh.
174 Nam Cung Thiến chạy mấy chục vòng trên thao trường, trong đầu chỉ nghĩ đến một người, đó chính là Ngô Duẫn Kỳ, đến bây giờ cô vẫn không hiểu rõ lắm, Ngô Duẫn Kỳ chạy trốn bằng cách nào, tại sao anh ta lại có thể thình lình biến mất khỏi tầm mắt cô.
175 Nam Cung Thiến cảm thấy, bản thân mình thật sự phải chết trong tay Ngạo Dạ Phong rồi. Cho đến khi Ngạo Dạ Phong cảm thấy cô thật sự hít thở không thông nữa thì mới thả cô ra, hai người cùng thở hổn hển, Nam Cung Thiến đẩy Ngạo Dạ Phong một cái: "Anh muốn mưu sát hay sao!""Tại sao thời gian lâu như vậy mà không đi tìm anh? Em đã làm sai, chẳng lẽ ngay cả một câu xin lỗi cũng không có sao? Em có phải nghĩ như vậy là xong rồi sao.
176 Nam Cung Thiến ngẩng đầu đón ánh mắt của anh, Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười tiếp tục nói: "Mặc dù anh biết em sống ở bên cạnh anh là vì nhiệm vụ của em, nhưng anh vẫn cảm thấy rất vui mừng.
177 Chính là ở trong bộ đội, cô ta cũng kéo bè kết phái, bên cạnh luôn có mấy cái đuôi đi theo, tính tình cô ta thối nát, thậm chí đều không xem huấn luyện viên để trong mắt.
178 Giờ đã khác, Nam Cung Thiến lập được công lớn, lúc này trong bộ đội không ai không biết tên của cô. Nghe nói Trịnh Hồng muốn đánh nhau với Nam Cung Thiến, bất kể là đang đọc sách trong ký túc xá, nghe nhạc, hay là đang ngủ đều bỏ tất cả chạy tới bãi tập xem.
179 Nam Cung Thiến khoát tay ngăn lại, cắn răng nói ra: "Không có việc gì, nhanh lái xe đi!"Ngạo Dạ Phong dừng một chút, quay đầu nhìn về phía trong thao trường thấy một người khiêng Trịnh Hồng từ trong đám người đi ra và đi về phía ký túc xá, nhìn bộ dáng của cô ta xem ra thương tích không nhẹ, nói như vậy trên người Nam Cung Thiến cũng nhất định có thương tích.
180 Cô tự hào mình là một quân nhân, trước đây cô căm hận, nhưng giờ thì cô cảm thấy yêu thích. Cô khẽ mỉm cười, có lẽ trước đây nếu không có căm hận thì cũng sẽ không có yê thích như bây giờ.