1 Nó tên là Lương Bảo An. Cái tên này là do ông nội Lương Bảo Lâm của nó đặt.
“Bảo” trong từ bảo bối.
“An” trong từ bình an.
Ông nó bảo, tên nó có nghĩa là bảo bối đem bình an đến cho dòng họ Lương.
2 Cậu họ Lê tên Hoài Phong
Đó là một cái tên đẹp. Nó nói rằng chủ nhân của nó là một con người có nhiều hoài bão và ước mơ, một con người mạnh mẽ, kiên cường trải qua nhiều phong ba, gian khổ.
3 “Cố lên! Chúc ngày đầu ra trận thành công rực rỡ!” Trúc Linh đặt hai tay lên vai Bảo An cổ vũ.
“Thua trận cũng đừng có khóc. Về nhà, em giới thiệu cho mấy thằng học sinh hư khác, tha hồ tán, ha ha…” Bảo Kỳ đứng bên cạnh nói bồi thêm, đoạn ngửa mặt lên trời cười ha hả.
4 Sau một đêm khóc hết nước mắt vì xấu hổ, trưa hôm nay, người ta lại thấy Bảo An gương mặt tràn đầy tự tin, đứng trước cổng trường Trung học Phổ thông Bình Minh, tiếp tục thực hiện kế hoạch.
5 Quán Gỗ, năm giờ chiều.
Tại một bàn nhỏ ở trong góc, diễn viên triển vọng Bảo An đang ngồi trả lời phỏng vấn với hai phóng viên nghiệp dư Trúc Linh và Bảo Kỳ.
6 Kỳ thi học kỳ II vừa kết thúc, chỉ hơn một tuần nữa là tới lễ Bế giảng. Mọi tiết học đều được thay thế bằng giờ tự quản. Học sinh đến lớp bây giờ là để ăn, để chơi, để bày trò quậy phá, thành ra ai nấy đều hăm hở đến trường, khác hẳn những ngày trước đó.
7 “Bảo An…”
Bảo An ngồi trên ghế đá, nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại. Thấy Hoài Phong đang hớt hải chạy đến, trên gương mặt lộ rõ vẻ lo âu, Bảo An mỉm cười lấy duyên, vẫy vẫy cái tay.
8 “Lại là mặt số. ”
“An ơi, mày tung đồng xu này đến lần thứ mấy chục rồi đấy. Lần nào cũng là mặt số, vậy chắc Hoài Phong của mày không đến đâu. ”
Bảo An chán nản thở dài thườn thượt.
9 Sân trường Trung học Phổ thông Khắc Ân ngập trong cái nắng gắt của buổi ban trưa. Không gian tĩnh lặng bao trùm lên khắp ngôi trường – nơi mà mấy phút trước diễn ra trận chiến nước quyết liệt của đám học sinh quỷ sứ.
10 Sân trường Trung học Phổ thông Khắc Ân ngập trong cái nắng gắt của buổi ban trưa. Không gian tĩnh lặng bao trùm lên khắp ngôi trường – nơi mà mấy phút trước diễn ra trận chiến nước quyết liệt của đám học sinh quỷ sứ.
11 “An, mang đĩa này ra bàn số 2. ”
“Vâng…”
“Cái bàn kia sao bầy bừa thế này, mau ra dọn đi An. ”
“Dạ, em làm ngay đây ạ. ”
Play
Unmute
Progress: 0%
Remaining Time -0:00
Fullscreen
“An ơi…”
“Có khách gọi đồ kìa An…”
…
Phù, làm bồi bàn thật không dễ như Bảo An vẫn tưởng.
12 em đi xem lại đoạn băng ghi cảnh Hoài Phong hôm nay thử việc, Bảo An vẫn không thể tin được là cậu ta có thể hăng say lao động, tận tâm phục vụ khách hàng như vậy.
13 Bạn đặc biệt á? Nó là cái quái quỷ gì vậy? Cậu đang bố thí tình cảm cho tớ đấy hả? Tớ không thèm, không lấy, không đồng ý, không chấp nhận. Xớ!”
“Ôi cái con điên này…”
Gần ba giờ sáng rồi mà Hoài Phong không sao ngủ được, cứ nằm được một lúc lại đùng đùng ngồi bật dậy, đấm thùi thụi vào cái gối vốn đã nát bét.
14 Bệnh viện và nhà tù là hai nơi mà người ta không muốn chạm mặt nhất. Nhưng cặp đôi “bạn đặc biệt” Bảo An và Hoài Phong lại có buổi hẹn hò chính thức đầu tiên tại một góc khuất của sân bệnh viện.
15 Ngày chủ nhật đẹp trời, gia đình họ Lương tổ chức họp mặt gia đình, cùng nhau ăn uống linh đình, chào mừng Bảo An xuất viện về nhà. Sáng sớm, mọi người đã có mặt tại nhà ông bà nội để chuẩn bị cho bữa liên hoan hôm nay, Linh và Băng cũng đến phụ giúp và góp vui.
16 “Ợ, no quá. Hai anh chị cố hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ông giao đấy. Bọn em lên phòng đây. Bái bai. ”
Bảo An xoa xoa cái bụng căng tròn, sau khi nhắc nhở đôi uyên ương về hình phạt mà ông nội ban cho lúc nãy, bèn kéo theo lũ bạn chạy tót lên gác.
17 “Đồ nói dối. Đồ thất hứa. Đồ đáng ghét. . . ”
Bảo An ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái điện thoại trước mặt. An đang đợi một cuộc gọi hoặc vài dòng tin nhắn của Phong.
18 “Thôi nào. Nín đi nào. Đồ con trai mít ướt!”
Đôi tay bé nhỏ của An đưa mấy tờ giấy ướt về phía cậu bạn ngồi đối diện, miệng dỗ dành ngọt xớt. Lời nói kia dù được An đổ vào bao nhiêu là đường, nhưng xem ra khi đến tai Phong lại đắng ngắt.
19 Lần nào cũng thế, lần này cũng vậy, Hoài Phong phải mất một lúc khá lâu mới có thể nhận được cái gật đầu đồng ý, cho phép vào trong trường từ phía bác bảo vệ – người vẫn thường được đám học trò gọi vui là “bố Bộ”.
20 Phong và An quay lại, thấy bà nội đã đứng trước cổng tự bao giờ không hay. Bà vận trên mình chiếc áo khoác nâu nâu, đã sờn chỉ và nhuốm màu thời gian.
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen
Số chương: 115