1 Dưới ánh trăng, dung nhan người ngủ say điềm tĩnh như thế xinh đẹp như thế khiến tâm tư ta xao động không cách nào kềm chế. Trời dần dần mờ tối, ánh mặt trời đầu hạ vẩy sắc hồng trong trẻo xuống thành Dương Châu, khí nóng của buổi chiều muộn cũng theo màn đêm buông xuống mà thổi bay khí lạnh.
2 Gần đây thành Dương Châu đang đồn đãi một tin tức, đó là Khiên Dương Thù giấu một tiểu thiếp trong phủ, hơn nữa còn cực kỳ yêu thương, không tiếc ném ra một số tiền rất lớn để cung phụng.
3 "Mời cô nương đi trước!" Khiên Dương Thù lễ độ lui bước, nhường Mạc Hi Dung đi trước. Trong lòng hắn thầm nghĩ, chỉ cần có thể ở cùng mỹ nhân, cho dù muốn hắn diễn mấy trò đùa tạp nham hắn cũng làm, huống chi là việc thoải mái dạo hoa viên Khiên gia này.
4 Trong đêm mất hồn ấy tình cảm ảo tưởng cực kỳ mãnh liệt đã trở thành sự thật dào dạt niềm vui"Huynh. . . . . . sao huynh vào được?" Giật mình sợ hãi, nàng không dám tin hỏi.
5 Ngồi trên giường mềm trong một phòng trang nhã ở khách điếm, Mạc Hi Dung nhíu mày lắng nghe một thiếu phụ tự tiện xông vào tán chuyện bát nháo, thầm nghĩ sao Khiên Dương Thù còn chưa trở về?"Khiên phu nhân, hẳn hết tám phần là ngươi không biết mình đã gả cho vị hôn phu tốt đến mức nào đâu nhỉ?" Vương Kim Hoa cất cao giọng, nói không ngừng, "Nam nhân Khiên Dương Thù này vô tình vô nghĩa, trong mắt chẳng nhìn thấy gì khác ngoài bạc, cứ nhìn việc bán hôn ước lần trước, thêm việc đại nghịch bất đạo bán mất tổ trạch lần này liền hiểu!"Khiên phu nhân? Đột nhiên nghe thấy xưng hô này, Mạc Hi Dung nhất thời không quen, sững sờ một lúc mới nhớ ra vài ngày trước có kẻ háo sắc mỗi đêm đều đánh lén, rồi lại thừa dịp sáng sớm một ngày nào đó, khi tinh thần nàng hoảng hốt, kéo nàng bái đường thành thân, theo đó tiện đường treo lên người nàng danh xưng "Khiên phu nhân" này.
6 Sau một màn hỗn chiến, Mạc Hi Dung kéo tay vị hôn phu lên lầu, quả nhiên liền nhìn thấy nhóm bạn tốt tươi cười mập mờ nhìn nàng, khiến nàng rất muốn bỏ chạy.
7 Cuối cùng khẽ vén màng sương,Chợt nhìn thấy rõ chân tình trong tim. Vòng tay ấm áp an toàn,Chính là nơi thiếp buông neo kiếp này. Ánh nến lay động, mùi hoa không biết tên theo gió đêm lan tỏa vào phòng, trên giường đỏ thẫm, màn giường che mờ bóng dáng chủ nhân, khiến đêm càng thêm tĩnh lặng.
8 Sáng sớm, khi ánh mặt trời xuyên qua song cửa, Khiên Dương Thù liền tỉnh. Kéo đôi tay thon dài nhỏ bé đang quấn quanh cổ mình ra, kéo chăn đắp thật cẩn thận cho nàng xong hắn mới lặng lẽ xuống giường rửa mặt chải đầu, chuẩn bị ra cửa.
9 Hết thảy đã yên tĩnh lại, chỉ còn hai người vẫn ngồi chồm hỗm nơi hành lang gấp khúc, không cử động, chặt chẽ ôm lấy nhau. "Chúng. . . . . . Chúng ta trở về được không?" Mạc Hi Dung bị siết trong vòng ôm không cách nào động đậy, chỉ có thể kéo kéo quần áo của hắn.
10 Mấy năm sau, sau buổi trưa một ngày mùa thu, lúc Mạc Hi Dung vui vẻ sung sướng ngồi trong đình hóng mát uống trà, hưởng thụ cảnh đẹp hiếm có của mùa thu, thì một cậu bé trai mặc quần áo nô bộc, sắc mặt rõ ràng là khó chịu bưng trà, bước từng bước thật cẩn thận vào đình.