Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hoàng Quyền

Thể loại: Ngôn Tình
Số chương: 61
Chương mới nhất: Chương 55
Cập nhật cuối: 7 năm trước
Type:  Mều; Lạc Vô Tình, BoringrainCông ty phát hành: PavicobooksThể loại: tâm kế, cung đấu, HENội dung câu chuyện chỉ dùng hai câu ngắn gọn diễn tả khái quát:- Mỗi một người có một đời danh thần, muôn vàn bộ mặt.

Danh sách chương Hoàng Quyền


Chương 1-1: Tiền Truyện 1 : Say Mộng Đến Quên Mình Là Khách*

1 Câu trên là trích từ bài thơ: Lãng đào sa kỳ 1 của nhà thơ Lý Dục. Nguyên tác Hán Việt Dịch Thơ

浪淘沙其一Lãng đào sa kỳ 1Lãng đào sa kỳ 1 (Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)簾外雨潺潺,

春意闌珊,

羅裳不耐五更寒。

夢裏不知身是客,

一晌貪歡。

獨自莫憑欄,

無限江山,

別時容易見時難。

流水落花春去也,

天上人間。Liêm ngoại vũ sàn sàn,

Xuân ý lan san,

La thường bất nại ngũ canh hàn.


Loading...

Chương 1-2: Tiền Truyện 2 : Tổng Chương (đại Thành Diệt Vong) (1)

2 Đại Thành là một địa danh có thật ở Trung Quốc. Nó là huyện thuộc thành phố Lang Phường, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc. Đêm tối mịt mùng, mây đen vần vũ, chớp giật liên hồi, sáng rực cả tầng mây xám xịt tại vùng biên giới, cày thành những đường sét ngang dọc chằng chịt trong khoảng không bao la mịt mù suốt mười vạn dặm.


Chương 1-3: Tiền Truyện 2 : Tổng Chương (đại Thành Diệt Vong) (2)

3 Hôm nay chỉ rảnh lúc sáng nên mình gấp rút dịch đoạn này để mọi người kịp theo dõi.

Gã cầm đầu bất giác gắt gao ôm cái bọc vào lòng, nhắp môi, lắc mạnh đầu, những hạt mưa bám trên tóc liền bắn ra tung tóe, tia chớp thoáng lóe lên rọi sáng khuôn mặt ướt đẫm nước cùng đôi mắt sắc lạnh như ưng nhãn đang phóng về phía cuối đội ngũ.


Chương 1-4: Tiền Truyện 2 : Tổng Chương (đại Thành Diệt Vong) (3)

4 Người chưa tới nơi, cổ tay đã phất mạnh.

“Roạt!”

Cuộn dây thừng màu đen bỗng trườn dài dưới mặt đất như con rắn linh hoạt và dẻo dai, quấn lấy chân sau của con ngựa đang phi tới, siết chặt rồi giật mạnh, con ngựa dẫn đầu liền hí lên một tiếng kinh hãi rồi ngã ngửa ra sau, tên kỵ sĩ đang lắp tên giương cung không kịp phòng bị cũng theo đà ngã lộn lại, lăn lông lốc như hồ lô rồi đụng trúng con ngựa đằng sau, con ngựa giật mình liền lồng lên, hí dài.


Chương 1-5: Tiền Truyện 2 : Tổng Chương (đại Thành Diệt Vong) (4)

5 Lão đại ôm chặt chiếc bọc trong lòng, đưa mắt dõi về nơi hai huynh đệ bọn họ đang lưng dựa lưng kề vai sát cánh chiến đấu với giặc, trong đôi mắt gã chợt dấy lên nỗi đau khổ tột cùng, rồi, gã cắn chặt môi, quay đầu bỏ chạy.


Chương 1-6: Tiền Truyện 2 : Tổng Chương (đại Thành Diệt Vong) (5)

6 Tuy biểu cảm trên mặt lão đại vẫn rất bình tĩnh nhưng đôi mắt lại lộ ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, chứng tỏ lý trí dù sắt đá đến mấy cũng chẳng thể tránh nổi giây phút bị lời lẽ đanh thép, uy hiếp hơn của kẻ thù lung lay.


Chương 1-7: Tay Con Dơ Lắm!

7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trường Hi năm thứ mười bốn, mùa đông tại Đế Kinh, kinh đô của hoàng triều Thiên Thịnh.


Chương 2: Giết Người Cũng Cần Lý Do Nữa À?

8 Tri Vi chợt đờ đẫn ngắm nhìn dáng người cao lớn đang chắn trước mặt mình!

Đầu đội mũ quan đính ngọc phỉ thúy, người khoác cẩm bào trắng thêu họa tiết đen thẫm, viền áo choàng được gắn lông trắng muốt lấp lánh thứ ánh sáng cao quý tuyệt luân, song, hơn tất thảy, dung mạo tuấn tú vô song của người đó mới chính là tiêu điểm của mọi ánh nhìn.


Chương 3: Chẳng Hiểu Nổi Là Thứ Gì

9 “Giết người cũng cần lý do nữa à?”

“Cần lý do nữa à?”

“Cần không?”

“Không cần sao?”

Tri Vi vuốt bộ quần áo đã khô được một nửa cho thẳng thướm rồi loẹt quẹt kéo rê cây rễ cán dài trên con đường phủ đầy tuyết ban sáng, vừa đi vừa lẩm nhẩm nhắc lại câu trả lời còn lạnh hơn cả băng hàn của chàng trai nọ.


Chương 4: Tại Cái Màn Thầu Mà Ra Cả!

10 Cánh cổng gỗ mục của căn nhà tồi tàn lụp xụp nằm khuất sau khu ngõ vắng đang khép hờ chờ người trở về. Trước đây, căn nhà vô danh này thuộc chái nhà dành cho kẻ hầu người hạ, nhưng sau đó được tách ra ‘nhường’ lại cho đại tiểu thư của Thu phủ tá túc.


Chương 5: Bị Tát

11 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tri Vi giật mình, vội vơ lấy chiếc màn thầu nhét vào túi áo trong, màn thầu nóng bỏng tay nhưng trong tình thế nguy cấp thế này thì làm gì còn tâm trí để quan tâm nhiều như vậy, cô liền hướng về phía cửa sổ định nhảy qua đó thoát thân.


Chương 6: Nợ Lẫn Lãi Của Cái Tát

12 “Ranh con! Mi đang làm gì ở đó thế?”

An đại nương vừa dứt lời thì một bà vú già bỗng the thé la lên!

Cái bạt tai nảy lửa của An đại nương khi nãy khiến bà ta quá đỗi hoảng sợ nên bất giác lùi ra sau, không ngờ lại lùi về phía cửa sổ đang mở toang, thốt nhiên, bà ta chợt nghe thấy có tiếng rên rỉ phát ra sau lưng mình, bèn quay phắt đầu lại thì bắt được cậu con trai của Phượng phu nhân đang núp sau bậu cửa!

Lập tức có người nhảy ra lôi Phượng Hạo vào trong.


Chương 7: Uống Rượu Trên Cây Cầu Bỏ Hoang

13 Vệt nắng yếu ớt cuối cùng của ngày đông lặng lẽ khuất bóng về Tây, gió lạnh hiu hiu thổi khắp không gian, màn đêm cô quạnh cũng dần buông rơi.

Nhá nhem tối, đường chỉ lác đác vài bóng người, tiếng gõ mõ công cốc của kẻ đi tuần nghe xa xăm mà thê lương sầu lặng.


Chương 8: Tạp Dịch Kiểu Mới

14 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tiểu Tri à, nghe nói phiên chợ lần này có bán hoa lụa được phối màu tinh tế lắm, mua cho tỷ một vài bông về nhé!”

“Mua cả cho tỷ nữa nhé! Màu cam lục ấy!”

“Nhớ mua cả nửa cân ngó sen cơm nếp đường phèn(1) ở Tứ Phương trai(2) cho tỷ nữa nhé!(1) Ngó sen cơm nếp đường phèn: một món ăn vặt của người Tàu, đem cơm nếp nhồi vào các khe rỗng của ngó sen rồi cô với đường phèn, nấu xong để nguội, xắt thành từng lát nhỏ để ăn.


Chương 9: Ngọc’ Kia Rớt Xuống Tay Ai?!

15 Khu vườn hoa yên tĩnh vắng vẻ sau hậu viện chính là điểm dừng của gã công tử, Tri Vi lẳng lặng theo sau mà cảm thấy kỳ lạ.

Tại sao lại không về phòng để chơi gái như bình thường? Chẳng lẽ đám khách làng chơi này lại mê cảm giác hưởng thụ khoái lạc tại chốn dã cảnh đìu hiu thế này à?

Đôi nam nữ đứng khuất sau rặng hoa nở rộ, liền sau đó Tri Vi nghe thấy tiếng thở nặng nề của đàn ông, tiếng rên rỉ khe khẽ của đàn bà, tiếng quần áo bị xé roèn roẹt và tiếng hôn hít chụt choẹt vang lên…

Mặt Tri Vi thoáng đỏ gay, lập tức quay đi, lòng thầm nghĩ chắc mình bị khùng nên mới tự dưng lẻn ra đây xem khách chơi gái!

Cô dợm bước toan bỏ đi thì bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ từ bên kia vọng lại có vẻ khác thường, không phải là tiếng rên rỉ đê mê sung sướng mà là tiếng rên do cố gắng chịu đau!

Ngần ngừ một lát rồi cô quyết định quay đầu lại, chăm chú nheo mắt nhìn xuyên qua bụi hoa vàng chóe thì thấy gã đàn ông có cái quần tụt xuống tận mắt cá chân đang ngắt một cành tường vi rồi nhắm vào ngực Nhân nhi để đâm!

Thân tường vi màu đỏ rực, có gai bén mọc tua tủa, còn gã đó đang định cắm phần cuống nhọn hoắt của cành cây bị bẻ gãy vào vết bầm đã có sẵn trên ngực Nhân nhi…

Tiếng rên rỉ của Nhân nhi liền biến thành tiếng hét kinh hoàng.


Chương 10: Cho Ta Nhìn Lén Chút Đi!

16 Bốn bề yên ắng không một tiếng động!

Giống như cô đang nói với không khí vậy…

Tri Vi chỉ cười mỉm, không hề hoang mang cũng chẳng vội vàng quay đầu lại.


Chương 11: Ngươi Cưỡng Bức Ta!

17 Là nét chữ phóng khoáng của người đàn ông, lời rằng:

“Kẻ cười lén, cũng vô sỉ!”

Tri Vi bỗng thấy hoang mang cực độ — Người ta đang mắng cô sao? ‘Kẻ cười lén’ là chỉ cô sao?

Rồi lại thấy mình bị thần hồn nhát thần tính, sao có thể chứ? Người viết ra quyển vở cũ rích này đã thành người thiên cổ từ đời tám hoánh nào rồi, sao có thể ở đây mà hù ma nhát quỷ mình được?

Nghĩ rồi, Tri Vi bèn nhặt quyển vở lên đọc tiếp, nhưng dòng tiếp theo lại khiến cô sởn hết cả da gà!

“Các hạ chớ có kích động mà quăng vở đi như thế, sẽ long gáy ra đó!”

Giờ thì đứng tim thật rồi, song lại không phản ứng quá khích như khi nãy nữa, lúc này cô có thể khẳng định một điều: người đang được nhắc đến chính là cô!

Máu ngang tàng chợt nổi lên, không thèm đọc dòng tiếp theo, tiện tay, Tri Vi liền đút luôn quyển vở vào bếp lò đang cháy…

Gã mặc áo choàng giật mình kinh hãi, vội lao người ra phía trước định giật lại, nhưng Tri Vi đã mau lẹ rụt tay về.


Chương 12: Viên Gạch Giết Người

18 Người dịch: Lạc vô tình

Beta: Feilunhai1010

Tri Vi cứng người, từ từ quay đầu lại, không thể tin nổi chỉ vào mũi mình rồi nhấn từng từ: “Tôi.


Chương 13: Sở Vương Điện Hạ : Ninh Dịch

19 Trans: Lạc vô tình

Beta: Feilunhai1010

Tri Vi bày ra vẻ sững sờ, thảng thốt lùi lại mấy bước, vô tội mở tròn mắt: “Qua đường hiếu kỳ, vô tình vạ lây, hung thủ tháo chạy, lửa bỏ vào tay, nỗi oan khó giải!”

“Tình ngay lý gian, rắc rối đột phát, không lo tháo chạy, họa rước vào thân, oan khuất kêu ai?!” Chàng ta từ trên cao nhìn xuống, đối lại hết sức lưu loát chóng vánh, liên tiếp công kích khiến Tri Vi cứng họng!

Cành cao mai nở trước mùa, biếc xanh hoa thắm một màu Sở Thiên (bầu trời ở đất Sở)

Gió lùa hương ngát trong đêm, long lanh sương trắng giữa trời hừng Đông

Trập trùng non nước mênh mông, gập ghềnh trở cách, hoa đưa tặng người

Dặm trường cành héo nhụy rơi, lấy gì sẻ nỗi sầu đong vơi đầy?

(Phóng dịch: Lạc vô tình)

Máu chảy lênh láng, kẻ nằm dưới đất chả biết sống chết ra sao, người thì tri hô bắt giết, thằng em trai thì chạy trối chết từ lâu, bao nhiêu tội vạ lại để mình cô gánh.


Chương 14: Nốt Ruồi Son

20 Trans: Lạc vô tình

Beta: Fei

Đoạn hắn quay gót, lạnh lùng giẫm lên chiếc khăn lụa người đẹp đã thao thức bao đêm thêu tặng, giày nát chiếc khăn dưới lớp đất nhơ, không chút lưu tâm áy náy.


Loading...

Truyện cùng thể loại


Con Mọt Sách Biết Yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 5


Tục Tái Sanh Duyên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 41


Hôn Ước Đáng Yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 6


Anh Sẽ Phải Yêu Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 57



Số Phận Của Nhóc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 47



Dùng Cả Đời Để Quên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15