121 Ai?Ai cứu nàng?Cảm kích mở mắt ra, đập vào mắt chính là một người vô cùng tuấn mỹ, nhưng gương mặt lại không có chút biểu tình gì, đẹp trai lạnh lùng nha!Cả người mặc áo xám, tóc cũng được chải rất cẩn thận tỉ mỉ, mắt sáng mày rậm, môi đầy đặn nhưng lại mím thật chặt, sống mũi cao thẳng, cằm hơi rộng.
122 Quay đầu lại mới nhìn đến Đan nhi đã ngã dưới đất, người kia không muốn để cho Đan nhi thấy hắn?“Đan nhi. . . . . . ”Có chút khó khăn ngồi xổm người xuống, Lộ Nhi vỗ mặt Đan nhi, vội vàng gọi.
123 “Kệ đi, chúng ta đến thăm Tuệ Nhi một chút rồi nói sau?”Lộ Nhi không quay đầu lại, chắc hẳn gọi nàng cũng không có chuyện gì tốt. Ngược lại nàng tình nguyện, bọn họ quản chuyện ăn chuyện ở, trực tiếp quên nàng mới phải!“Tiểu thư, tiểu thư, hình như là quản gia.
124 Nhưng mà không giống như vậy, nhìn gương mặt tươi cười của ông ấy, không phải là muốn xử tử mình. “Tiểu thư, không phải vậy, tiểu thư hiểu lầm ý của Vương gia.
125 Ô ô, có thể không đi được không!Hiên Vương, ngươi đi ra ngoài cầu phúc thì cứ cầu phúc, mấy ngày cầu phúc này thật tốt a, tại sao trở về nhanh như vậy?Ngươi.
126 Haiz, Lộ Nhi không thèm để ý, trực tiếp lướt qua, nổi giận nhìn Hiên Vương!Lộ Nhi không để ý đến nàng ta, không thể nghi ngờ chính là cho Ngọc Hà một cái bạt tai thật mạnh, đôi mi thanh tú của nàng ta vừa nhíu lại, nụ cười trên mặt thiếu chút nữa không giữ được.
127 Lời nói vừa rồi của hắn là có ý gì?Để cho nàng chọn trước, đó rõ ràng không phải là muốn cho những nữ nhân này hận nàng sao?“Vương gia, ngươi nói cũng quá khách khí.
128 “Lộ Nhi, nàng xem cái này có đẹp không? Rất hợp với nàng. . . . . . ”Không biết từ lúc nào Hiên Vương đã đi tới, đôi mắt đảo qua, từ bên trong lấy ra một cây trâm hình bách hợp bằng bạch ngọc.
129 Có điều nàng đã nghe người ở phòng bếp nói chuyện Vương gia đã từng ban cho thuốc phá thai cho nàng ta, nhưng. . . . . . Nhưng đến bây giờ, hài tử trong bụng nàng ta vẫn sống tốt, đã xảy ra chuyện gì ?Ánh mắt bất an nhẹ chuyển, làm thế nào cũng không nghĩ ra được manh mối gì.
130 “Tiểu thư, chuyện này người cũng không cần lo lắng. Tiểu thư không biết sao? Trong phủ này, Vương gia đối tốt với người nào thì không ai dám đắc tội. .
131 “Ta. . . . . . Ta vì sao phải nhớ ngươi?”Vốn là muốn nói nàng không thèm nhớ hắn, nhưng nghĩ đến tính tình xấu xa của hắn, Lộ Nhi vội vàng đổi lời nói ——Vương gia này cũng không phải là một người dễ nói chuyện, nếu nói sai, có thể sẽ sử dụng vũ lực, nàng cũng không nghĩ đến lại bị hắn hù dọa một cách khó hiểu thế này.
132 “A, phải không?”Nhìn Lộ Nhi cuối cùng cũng bình thường trở lại, Hiên Vương cười không lý do:Nha đầu này, tại sao luôn là ngoài dự đoán mọi người như vậy đây?Mới vừa rồi không khí rõ ràng tốt như vậy, hai người chăm chú nhìn nhau đầy ẩn tình, nhưng nàng.
133 Lộ Nhi kháng cự, làm sao chịu được sức lực của hắn, mà nàng cũng quá mức nhỏ yếu!Tay, cũng làm vô lực phản kháng nhưng chỉ chốc lát, một loại cảm giác quen thuộc đánh tới, nàng hình như là đặt mình trong đám mây bay bổng nhẹ nhàng.
134 Nói đến hài tử, hai mắt Lộ Nhi đã ươn ướt, hai mắt đẫm lệ làm cho trong lòng Hiên Vương nảy sinh thương tiếc. . . . . . Chống lên thân thể, hắn cúi đầu xuống, cẩn thận hôn lên giọt lệ trong suốt trên mặt nàng, một giọt lại một giọt, rất nghiêm túc!Nước mắt của nàng có chút đau khổ, có chút chua xót, cũng có chút mặn.
135 Hơn nữa lúc ấy, mái ngói rơi xuống đất, mà nàng lại rơi trên giường, cách thức rơi như vậy, thật sự là quá chênh lệch, cũng thực quỷ dị. Mà võ công của hắn cũng không thấp, cho dù là ở thời điểm kích tình, hắn cũng rất ít trầm luân, không thể nào hoàn toàn không cảm giác được.
136 Lại không thể. . . . . . Đúng vậy, không thể không kiêng dè hoàn cảnh chung quanh, không thể không suy tính tất cả mọi việc xung quanh!Dù sao việc đầu tiên phải làm, chính là sống sót ——Chỉ có sống, mới có thể nói đến chuyện khác!Hiên Vương trầm tư, đúng, nàng nói không sai, ánh mắt của nàng, rất nóng lòng cũng rất chân thành!Nên tin tưởng nàng ư? Hắn thật sự nên tin tưởng nàng sao?Nghĩ đến tất cả lời nói của nàng, nghĩ đến mấy tháng sau có thể thấy một đứa trẻ giống như mình, tâm hắn cứng đờ, thế nhưng không khỏi mềm yếu một chút!Phải tin tưởng nàng, thật sự rất khó!Dù sao chuyện nàng nói quá mức khác thường!“Bổn vương mệt mỏi, chúng ta ngủ một chút đi!Không có nhắc lại chuyện hài tử, Lộ Nhi cũng an tâm một chút.
137 “Aiz, Hương Linh a, cô không phải nói không tin phải không? Hiện tại đã tin chưa? Vương gia từ bên ngoài trở về, nhớ đến người nào đầu tiên? Điều này cũng không tính nhưng Vương gia thậm chí còn tự mình chọn bách hợp bằng bạch ngọc tốt nhất cho nàng ta, lại tự mình cài cho nàng ta!”Phiền não đi tới đi lui, Ngọc Hà tức giận chất vấn.
138 Trên gương mặt Tuyết Phù lộ ra một tia không cam lòng, Vương gia nhiều nữ nhân như vậy, làm sao sẽ thích nữ nhân bụng bự cũng không coi là xinh đẹp như vậy chứ?“Hừ, còn có thể làm gì? Người ta nhưng là người mới, chúng ta chỉ là đồ cũ.
139 Thanh âm mệt mỏi, nhẹ giọng quát lớn, cảm giác ngứa bụng làm cho nàng muốn ngủ cũng không thể được!“Ô ô. . . . . . ”Là ai nhàm chán như vậy! Lộ Nhi phất tay một cái, tiếp tục giấc mộng của nàng, đúng lúc này có một giọng nói vang lên:“Lộ Nhi, đứa bé thật sự động đậy.
140 Da của nàng trắng nõn không tỳ vết, xúc cảm mượt mà làm cho người ta không nhịn được lưu luyến. Khuôn mặt nhỏ nhắn không phải là rất lớn, nhưng ngũ quan cũng rất tinh xảo.
 
    Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 17
 
    Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 15