141 “Ha ha. . . . . . ”Hiên Vương đột nhiên cảm giác được rất thú vị, chờ lúc hài từ yên lặng hắn lại cử động tay một lần nữa, phụ tử hai người cứ chơi đùa như thế, xem ra trên mặt cũng không có nói cười vậy mà có thể thấy được chút tính khí trẻ con.
142 “Vương gia, chàng không sao chứ?”Thân thể đột nhiên bị người ôm, nhiệt độ ấm áp bao quanh nàng, Lộ Nhi mới khôi phục thần trí, nàng bất an ngẩng đầu lên, tay nhỏ bé sờ trán Hiên Vương, thấp giọng hỏi.
143 “Đan nhi, còn không mau đi vào!”Thấy bộ dạng Lộ Nhi vui mừng khôn xiết, Hiên Vương đột nhiên cảm giác được có chút chua xót. Thời điểm hắn cảm nhận được hài tử trong bụng nàng, hắn mới hiểu, cảm giác vứt bỏ một tiểu sinh mệnh khó khăn đến chừng nào!Có lẽ Lộ Nhi là vì lý do này mà cố chấp như vậy.
144 Tôn đại phu nhăn mày, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, cung kính trả lời:“Hồi Vương gia, nữ tử này nếu như là người bình thường, căn bản không có võ công gì, không thể nào lại hoàn hảo không tổn hại gì.
145 Lộ Nhi cười không thèm để ý, bọn họ là huynh đệ, Hiên Vương làm sao có thể nhỏ mọn như vậy chứ?Không thể nào, Hiên Vương mặc dù đối với nàng tốt hơn một chút, nhưng.
146 Ô mai đã ăn hết, túi giấy cũng bị vứt đi, Lộ Nhi bất an hỏi. “Lộ Nhi, ta cho nàng một cơ hội, nàng nói rõ ô mai này từ đâu tới. . . . . . ”Hắn nhớ rõ Lộ Nhi không có bạc, Đan nhi càng không thể nào lấy tiền túi của mình vì Lộ Nhi mà mua ô mai.
147 Nhưng ngộ nhỡ mình đoán sai, nên làm cái gì bây giờ?“Đan nhi, em thật biết nói đùa, em một tiểu nha đầu, làm sao có thể đi ra ngoài mua ô mai cho ta chứ?”Lộ Nhi cười rực rỡ, đỡ Đan nhi dậy, nha đầu kia quỳ trên mặt đất không dậy nổi, tay Lộ Nhi âm thầm dùng sức.
148 Nghĩ tới đây, hắn quay đầu:“Lát nữa nàng nói với quản gia đi, Lộ Nhi, ta có việc phải đi trước. . . . . . ”Nhìn bóng dáng kia nhanh chóng rời đi, Lộ Nhi không hiểu thở dài nói:“Aiz, cùng nữ nhân ra ngoài đi dạo khó như vậy sao?”Nàng lắc đầu một cái, thật là không hiểu được, lần đó Khánh Vương len lén phụng bồi mình đi ra ngoài, thấy hắn không giống như là bị làm khó dễ a!Nhưng Hiên Vương, thật đúng là.
149 Thời gian tới nơi này mặc dù không tính là quá dài nhưng Lộ Nhi cũng biết cách xưng hô ở cổ đại, đặc biệt là trong Vương phủ. Chỉ có Vương phi của Vương gia, Sườn phi là chủ tử chính nhi bát kinh**, xưng là phi.
150 Ánh mắt Đan nhi tránh né, không dám nhìn Lộ Nhi. Nhìn ánh mắt trốn tránh của nàng ta, trái tim Lộ Nhi có chút lạnh lẽo:“Đan nhi, em cũng biết, ở trong Vương phủ này, ta vẫn luôn cảm thấy ai cũng không thể tin tưởng.
151 Đại sảnh rực rỡ lộng lẫy tuyệt đối không kém với Hoàng cung nguy nga. Trên ghế trong đại sảnh, một nam tử bạch y lạnh lùng đang ngồi!Tóc của hắn, dùng một kim trâm đặc biệt vãn lên, cẩn thận tỉ mỉ không có một tia rối loạn !Ngũ quan như ngọc, mũi thẳng môi mỏng, mắt tinh mày kiếm, nhìn kỹ mỗi đường nét đều hoàn mỹ không thể bắt bẻ, mà nhìn tổng thể lại càng thêm tuấn mỹ làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
152 Lộ Châu, nữ tử hắn thích nhất, một nữ tử xinh đẹp như hoa, cũng bởi vì chính mình nhất thời sơ sót, nàng cứ như vậy biến mất trước mắt hắn. Là lỗi của hắn, hắn không bảo vệ tốt cho nàng!Lộ Châu, nàng bây giờ ở nơi nào?Cũng đã ba tháng, bọn họ cũng đã tìm nàng ba tháng, nhưng vì cái gì, mỗi lần tìm kiếm đều là hi vọng, nhưng sau đó đều là thất vọng đây?Lộ Châu, ta thật sự lo lắng cho nàng, còn có hài tử của chúng ta !“Hồi điện hạ, Mị nói hắn đã xác nhận, không chỉ có hình dáng giống nhau, thậm chí cũng mang thai sáu tháng.
153 Rầm một tiếng. . . . . . Bàn gỗ thượng hạng trong thoáng chốc gẫy thành từng mảnh, mà bộ đồ trà đắt tiền trên bàn lại rơi xuống, rơi vỡ đầy đất. . . .
154 Nàng nói, cái gì cũng không cần, cái gì cũng không muốn ăn, nhưng trước khi trời tối,Chuquản gia vẫn đưa tới rất nhiều đồ gì đó. Lộ Nhi liếc mắt nhìn, điểm tâm tinh xảo đủ các loại, còn có vài túi ô mai!Nàng nhăn mày, biết hắn cũng là muốn tốt ình, mà hắn làm như vậy, cũng chỉ là để ình vui vẻ.
155 Nàng cũng không muốn quan tâm, nhưng ——Có lẽ, căn bản không phải là như vậy?Nàng đối với hắn đặc biệt, chỉ bởi vì hắn là cha của đứa nhỏ trong bụng nàng?Hẳn là như vậy, nàng không quan tâm hắn là người đàn ông đầu tiên, nàng chỉ là vì hài tử.
156 Nhưng nàng, thế nhưng. . . . . . Thở dài, trên mặt Khánh Vương lại khôi phục thái độ bất cần đời trước đây ——Quan hệ giữa nàng và Hiên Vương đã tốt rồi, bên cạnh nàng, đã không cần hắn!Hắn nên rời đi, nên rời khỏi tầm mắt của nàng, cuộc sống của nàng.
157 Lộ Nhi chợt cúi đầu, cho tới bây giờ nàng chưa từng nói với người khác về chuyện này, nhưng hôm nay nàng muốn hỏi thử Khánh Vương. “Ta. . . . . . cũng phải xem thử nữ nhân kia.
158 Cái nhìn kia, ý tứ cảnh cáo rất đậm! Lộ Nhi không nhịn được run một cái!Ô ô, nàng cái gì cũng chưa làm nha!Khánh Vương tới đây cũng chỉ là cùng nàng nói mấy câu mà thôi, nhưng ánh mắt Hiên Vương như vậy là có ý gì!Ô ô, oan uổng chết mất.
159 Một phát bắt được nữ nhân suýt nữa ngã xuống, hắc y nhân mặt không biến sắc, hơi nhíu mày!“A. . . . . . Sao ngươi lại tới đây? Hiện tại là ban ngày nha.
160 Hiên Vương, chàng nhanh trở lại chút đi?Còn Khánh Vương thích xuất quỷ nhập thần, hiện tại đến thời điểm ngươi nên hiện thân rồi, hai người không nên cùng nhau chơi đến mất dạng, có được hay không?“Cô không muốn gặp lại ta sao?”Tự mình rót chén trà, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi thơm của nước trà, nhàn nhạt hỏi.
 
    Thể loại: Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Khoa Huyễn, Dị Giới
Số chương: 100