161 Haiz, bị một sát thủ để mắt tới, thật không biết nàng còn có thể sống thêm bao lâu nữa!Nhớ thì sao mà không nhớ thì sao?Bây giờ trong cái nhà này, ban ngày ban mặt sát thủ cũng có thể tiến vào, có lẽ là cái mạng nhỏ của nàng thật không sống được bao lâu!“Tốt, bất cứ lúc nào ta cũng có thể chờ cô!”Khóe miệng của hắn chợt cong lên, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, đứng dậy:“Bọn họ đã ra một vạn lượng, Lộ Nhi, cô nên cẩn thận một chút.
162 Làm sao bây giờ? Nói cho Hiên Vương? Nhờ Khánh Vương giúp đỡ?Hình như đều không được! Nếu nàng nói, bọn họ có tin hay không?Chắc là không, hơn nữa còn hỏi nàng lấy tin tức từ đâu, đến lúc đó.
163 Treo một bộ mặt kêu oan vì Lộ Nhi, Lộ Nhi đã hiểu, Hương Linh này hẳn là tới đây để lôi kéo nàng. Tuy nhiên nàng chưa từng nghĩ đến việc cùng phe với bất cứ nữ nhân nào của Hiên Vương, mặc dù hiện tại nàng đã bị bọn họ coi là nữ nhân của Vương gia nhưng trong lòng nàng, nàng vẫn cảm thấy ——Nàng cùng những nữ nhân ấy không giống nhau, mặc dù bây giờ nàng đang ở Vương phủ nhưng nàng tuyệt đối không cho phép mình trở thành thị thiếp của Hiên Vương!“Hương Linh, nơi này rất tốt, thật ra nơi này mặc dù có chút vắng vẻ, nhưng lại rất thanh tĩnh, rất thích hợp cho việc dưỡng thai.
164 “Lộ Nhi, thì ra cô không biết Vương gia?”Lộ Nhi vội vàng gật đầu, đúng là không biết nha, bọn họ chỉ gặp mặt đúng một lần, đứa bé trong bụng của nàng là con hắn, thế thôi.
165 Nhưng người bên ngoài đồn đại này nọ, thật sự là thái quá!Thử nghĩ xem, Vương gia cũng coi là thiên chi kiêu tử , làm sao lại không có mắt nhìn như vậy chứ?Tuy nhiên, đối với nữ nhân này, vẫn không thể quá phớt lờ, dù sao Vương gia vì nàng ta mà phá lệ quá nhiều lần, hay là nàng nên thử một lần.
166 Thật may là, đối với trà nàng cũng không có yêu cầu gì cao. Thật ra thì, ngày hôm qua Chu quản gia đã mang đến cho nàng, cũng là đồ tốt hơn nhiều so với trước đây.
167 “Đây là. . . . . . ”Nhìn bóng lưng đã đi xa, Hiên Vương đổ ra một viên thuốc. Viên thuốc không phải là rất lớn, giống như hạt đậu nành nhỏ, màu đỏ tươi như máu.
168 “Mẹ. . . . . . ”Ôm lấy mẹ, Lộ Nhi vui vẻ nói không ra lời. “Lộ Nhi, con không phải là đến chỗ của cha đứa nhỏ sao? Tại sao trở lại?”“Mẹ, con nhớ mẹ lắm.
169 “Nha đầu, không nên gạt mẹ, nếu như nó đối xử tốt với con, làm sao con lại khóc như vậy?”Bà thở dài, trìu mến nhìn Lộ Nhi. “Mẹ, mới không phải như vậy.
170 Gương mặt Lộ Nhi hiện ra một nụ cười nhạt, nàng không thể để ẹ biết, không thể. “Lộ Nhi, đứa nhỏ đâu?”Bà vội vàng kéo tay Lộ Nhi, thanh âm càng thêm gấp gáp.
171 Giương mắt chung quanh, nhìn bốn phía, nơi nào còn có bóng dáng của mẹ?Mộng? Hay là ảo?Mẹ, con đang ở nơi nào? Đây là đâu?Cổ đại, ở bên cạnh cha đứa nhỏ, nàng sống, thật sự rất khó khăn!Con người lãnh khốc đó, luôn thay đổi, hắn thật sự là chân mệnh thiê...
172 Biết tin tức của nàng, trong lòng hắn không thể buông lỏng, cũng càng thêm bất an!Mặc dù chưa từng gặp mặt Hiên Vương, nhưng trên tay của hắn, lại có bức họa của Hiên Vương!Khánh Vương, nghe nói cũng là một nam tử rất thân thiết với Lộ Châu, cũng là nam nhân tuấn mỹ phi phàm !Mị đã nói qua, Lộ Châu mất trí nhớ, nàng hiện tại không gọi là Lộ Châu, mà là Lộ Nhi!Mà nàng cùng hai người đó, đều quá gần gũi!Bọn họ, đã từng tận mắt thấy qua, Lộ Châu cùng Khánh Vương lén đi ra ngoài dạo phố!Khánh Vương thậm chí còn không ngại râu ria xấu xí, chỉ vì một tiếng cười của Lộ Châu.
173 Có mỹ nam quyền thế, nàng có thể giữ vững tấm lòng đối với hắn sao?Dù sao ngay từ ban đầu, thương thế mà hắn gây ra cho nàng rất sâu, cũng rất khổ!Đúng vậy, hung thủ trực tiếp làm hại Lộ Châu rời bỏ hắn là Ngu Cơ, nhưng gián tiếp cũng chính là sự không tin tưởng của hắn mới ép nàng rời bỏ chính mình?Lật bàn tay qua, nhìn những vết thương mảnh nhỏ trên mu bàn tay, vẫn rướm tia máu như cũ.
174 Thủy lao cũng là nơi kinh khủng nhất ở phủ thái tử!Giống như lao ngục, có lẽ rất nhiều người tưởng rằng địa lao chính là địa ngục nhân gian !Nơi đó u ám kinh khủng, tối tăm ẩm ướt, quanh năm không thấy được một tia nắng mặt trời!Hình cụ nhiều vô số, dây thừng đen, chậu than cháy đỏ rực, lưỡi câu mang gai.
175 Có lẽ đã rất lâu chưa được uống nước, thanh âm của nàng ta khàn khàn, chói tai giống như phá la. “Ngươi cứ nói đi. . . . . . ”Phất tay một cái, có một ngục tốt lấy ra từng con đỉa hút máu, đỉa vứt xuống trong nước nhanh chóng bơi tới bên cạnh nàng ta, mỗi một con đều bâu đến trên người, nàng ta thống khổ kêu to lên:“A.
176 “Điện hạ, có phải nàng ta thật sự không biết?”Công công bất an nhăn mày, hành hạ lâu như vậy, nếu như biết rõ cũng đã lên tiếng rồi. “Không, nàng không thể nào không biết chuyện, vẫn đáng giá, lưu nàng ta một mạng!”Giống như lúc tới, hắn lạnh lùng đi ra ngoài, mấy ngục tốt xoa một chút mồ hôi trên mặt ——Điện hạ nói không thể để cho nàng ta chết, cho nên bọn họ một ngày mười hai canh giờ đều có người nhìn chằm chằm!————“Cái gì? Ngươi nói có tin tức của Lộ Châu, nàng còn sống?”Trong cung nguy nga lộng lẫy, một mỹ phụ trung niên chợt hưng phấn, mừng như điên hỏi.
177 “Không thể! Mị đã chứng thực, Lộ Châu mất trí nhớ, nếu như Hiên Vương không thả người, chúng ta cũng không có thể cưỡng ép mang nàng rời đi!”Hướng Quân mày kiếm nhẹ nhăn, thần sắc vô cùng kiên quyết!“Vậy ý của con là.
178 Chẳng qua là lần này, hy sinh muội muội của hắn, nữ nhi duy nhất của Hoàng hậu!“Quân nhi, có thể. . . . . . ”Thân thể run rẩy, có thể đổi người hay không, đổi người khác hay không?“Mẫu hậu, người phải biết, người mà chúng ta tin tưởng nhất chính là ai! !”Đúng vậy, đổi lại người, nói không chừng sẽ.
179 Nhưng hắn lại vẫn cảm giác được đau, là tâm, rất đau rất đau !Văn Văn, tiểu muội từ nhỏ hắn cực kỳ thương yêu, lúc này đang quỳ gối bên ngoài, hơn nữa đã quỳ gần hai canh giờ!“Điện hạ, công chúa nàng.
180 Hướng Quân nhăn mày, chợt đứng lên, đi tới trước mặt Văn Văn rồi ngồi xổm xuống, bàn tay trắng nõn nhanh chóng động mấy cái, Văn Văn đau đến nỗi cắn chặt răng, cố chấp không chịu la lên.