181 Tập Thừa Hoắc đến khu biệt thự Hương Giang vào lúc xế chiều. Hai ông cháu lâu rồi không gặp, lại vướng chuyện của Diệp Bạc Hâm, đôi co không hồi kết, đành gác sang một bên, mặc định không nhắc đến nữa.
182
Thẩm Tư Á năm ở bệnh viện được mấy ngày, vết thương trên đầu từ từ lành lại, chỉ là miệng vết thương mọc lên da non, cách một lớp vải băng, cô mỗi ngày đều muốn gãi, nhưng người chăm sóc cao cấp mà
!Giang Diệc Đình mời đến làm vệc rất nghiêm túc, luôn có mặt trong phòng bệnh lườm mắt nhìn cô.
183
Trên hành lang bệnh viện, Diệp Bạc Hâm mặt vô cảm, trong đôi mắt cũng không có cảm xúc gì, nhếch môi.
Cô xoay lưng về phía cửa phòng bệnh, mấy ngày nay mấy người canh gác bên ngoài phòng bệnh không thấy đâu nữa, trong phòng bệnh cũng không có bóng dáng Thẩm Tư Á.
184
Kiêu căng thái quá, đàn ông sẽ cảm thấy vô vị.
Giang Diệc Đình buông đôi tay đang ấn giữa lông mày, vẫy tay hướng về bọn họ, “Các người đi trước đi.
185
Đèn vừa lên, thành phố bắt đầu cuộc sống về đêm.
Trên bức tường của tòa cao ốc treo biển hiệu quảng cáo đèn led có hình ảnh đại diện của minh tinh.
186
Trong đồn cảnh sát, ánh đèn trắng sáng trưng rọi trên mặt người.
Có những cậu choai choai đầu nhuộm xanh vàng vào đồn vì đánh nhau, đứng xếp hàng ở góc tường, mặt ngáo nghênh khinh đời.
187
Trên đường, Lư Trạch Lâm nhiều lần liếc nhìn hai người ngồi băng ghế sau qua gương chiếu hậu.
Giữa cả hai chưa có cử chỉ gì thân mật, trong xe bật đèn, ánh sáng màu cam rọi xuống họ, gợi thứ ảo giác êm ấm.
188
Đồng tử Diệp Bạc Hâm hơi co rút, ý giận nghiêm nghị từ từ phủ lên, một tầng mỏng manh phủ đầy đôi mắt trắng đen rõ ràng.
Cô kéo cửa xe ra, bước tới một bên.
189
“Ai vậy?Giờ này gọi điện cho con. ” Ánh mắt Tô Nhuệ Dương cổ quái nhìn cô, nha đầu này một cuộc điện thoại cũng trốn tránh lão già ông.
Diệp Bạc Hâm cười khô, nắm chặt điện thoại trong tay, nghĩ xem có tiết lộ ý tứ, cô lo lắng đến lúc sự việc phát hiện, ông ngoại chịu không nổi.
190 Sau khi thân ảnh của Diệp Bạc Hâm biến mất sau cánh cửa đại sảnh, Tập Vị Nam không lập tức lái xe đi, mà là rẽ vào một góc, hạ cửa sổ xe xuống, ánh mắt đen trầm, không mảy may một chút dịu dàng có lúc nãy.
191
Diệp Bạc Hâm đáp thang máy xuống, lòng hơi bồn chồn, rốt cuộc. . . cô lại suy nghĩ vì cuộc điện thoại của Tô Hòa.
Trong thang máy còn hai người nữa, trông thẻ công tác của cả hai thì họ không thuộc công ty này.
192
Xe dừng dưới tầng hầm một tòa nhà thương mại, Tập Vị Nam đỗ xe xong, hai người liền dắt tay nhau rời bãi gửi xe.
Thủ đô độ cuối tháng Tám, tiết trời vẫn oi bức, nắng choi chang nhức mắt.
193
Thế nào là giác ngộ tư tưởng?
Thế này gọi là mầm non tương lai à?
Nếu các sinh viên trường quân sự trên toàn quốc đều như thế này, tốt nghiệp là đeo non cấp úy, được phân thẳng về các đại đội cầm quân, thì mấy trăm vạn binh lính khắp cả nước coi như đi đứt rồi?
Đám người này làm cho quân ngũ trở nên rối ren, hỗn loạn, bất tài vô dụng mà còn dám kháng nghị cường độ luyện tập quá cao.
194
Thần sắc không tự nhiên trên mặt Tập Vị Nam không nghi ngờ gì đang nói với Diệp Bạc Hâm, cô đoán đúng rồi.
Diệp Bạc Hâm hơi hơi trố mắt nhìn: “Em nói anh.
195
Sau khi tan làm, Tập Vị Nam đưa Diệp Bạc Hâm tới khu thương mại ở đoạn đường sầm uất trung tâm thành phố.
Ở đây sau khi vào đêm, hiển thị đầy đủ phồn hoa.
196 Đó là một chiếc nhẫn kim cương màu xanh hình trái tim Cartier, trên hộp nhung đỏ, viên kim cương màu xanh được đặt ở giữa, phản chiếu ánh sáng xanh dưới ánh sáng đèn rực rỡ.
197
An Mẫn Oanh vừa nói vừa xoay chiếc nhẫn trên tay.
“Như chiếc nhẫn giá hơn trăm vạn này, cũng không phải ai cũng mua được. ” An Mẫn Oanh nhếch mép cười, từ từ lồng chiếc nhẫn vào ngón giữa.
198
Tập Vị Nam nắm cánh tay cô, khẽ kéo nhẹ, cả người cô xoay lại, đổ nhào vào lòng anh.
Dưới chân là đôi giày cao gót bảy phân, cô loạng choạng, bờ môi đập vào hàm anh.
199
Tập Vị Nam cho xe chạy chậm lại. Xe lướt êm ru thẳng hướng về nhà họ Tô.
Có thể do gối ngủ không thoải mái, nên giữa chừng Diệp Bạc Hâm tỉnh dậy một lần, mở đôi mắt ngơ ngác, dụi mắt, mãi sau mới nhận ra mình đang ở trên xe.
200
Cánh tay bị giật lại, ngoảnh đầu bắt gặp gương mặt cười cợt gợi đòn của Diệp Thiên Dịch.
“Làm sao?” Diệp Bạc Hâm nhíu mày, đánh văng bàn tay của cậu em.