201 “Mẹ là mẹ con, liệu mẹ có hại con không?” Giọng Tô Uyển nặng nề, không nỡ nhìn gương mặt sưng vù của con gái. Cái tát mạnh nằm ngoài tầm kiểm soát, Diệp Bạc Hâm ôm chặt chiếc cốc trên tay, đầu ngón tay trắng nhợt.
202
Hét mệt bã người, bên ngoài cửa vẫn không động tĩnh, Diệp Bạc Hâm lử lả ngồi xuống sàn, ảo não vò tóc.
Mái tóc ngắn bù xù, vạt áo xộc xệch, để lộ xương quai xanh hõm xuống.
203
【Ly hôn đi 】
Ba chữ ngắn gọn, lại khơi dậy cảm xúc ẩn nhẫn của Tập Vị Nam.
Các đường nét trên mặt siết chặt, lạnh lùng mà cứng đờ, trầm xuống dường như có thể chìm xuống đáy nước.
204
Trên lầu, Diệp Bạc Hâm dùng chút thủ đoạn, nhàn nhã nằm trên ghế.
Tại phòng bảo vệ, người bảo vệ phụ trách giám sát an ninh, nhìn thấy bất thường trên màn hình.
205
“Ừm. ” Diệp Bạc Hâm mặt không biểu cảm, trong lòng lại ẩn chưa buồn phiền.
Tập Vị Nam gọi điện cho ông ngoại, tự nhiên trước đó cũng sẽ liên lạc với cô, nhưng điện thoại cô trong tay Tô Uyển, Tô Uyển nói với anh những gì rồi?Có thể cùng ông ngoại huỷ bỏ lịch trình hôm nay, vì sao lại không tới tìm cô?
Diệp Bạc Hâm thất thần nhìn ngoài cửa sổ, nhìn gương mặt nghiêng xinh đẹp yên tĩnh của cô, trái tim Hạ Dã Nhuận nhói đau, anh cười cay đắng.
206
Người nhà họ Hạ đứng bên ngoài phòng bệnh, các chú các cô các mợ, anh chị em họ hàng, đầy ngoài hành lang.
Ông cụ Hạ khuất núi từ nâu, đến nay Hạ Dã Nhuận nắm quyền hành, cổ phần ở công ty chiếm ba mươi lăm phần năm, nhưng quyền uy ở nhà vẫn sau bà cụ Hạ.
207
“Ừm. ” Diệp Bạc Hâm ậm ừ gật đầu.
“Anh đưa em về. ” Không để cô có cơ hội từ chối, Hạ Dã Nhuận nhìn cô một thoáng rất nhanh rồi lập tức bước ra ngoài.
208
“Diệp Bạc Hâm, mày nói linh tinh cái gì?” Diệp Viễn Đông chưa kịp phản ứng, thì Hạ Băng đã biến sắc mặt, từ nhà vệ sinh đi ra.
Con ranh con này lần trước bắt gặp bà bị bọn vay nặng lãi chặn đường, nếu nó nói ra, cam đoan Diệp Viễn Đông sẽ đánh chết bà.
209
Diệp Bạc Hâm gần đây làm chuyện gì đều không vừa ý, tính khí cũng biến đổi rất cổ quái, đến Tô Hòa luôn ăn ý với cô cũng đều không dám đụng đến.
Hôm qua, bảng biểu mà cô nộp lên xuất hiện sai sót, số liệu loạn xạ, bị giám đốc Lý giáo huấn cho một hồi, một người bình thường im lặng thừa nhận không lên tiếng, đột nhiên đã tranh cãi lại.
210
Cậu nhóc nhoài đầu vào trong nhìn một cái, cười ngượng ngạo.
"Cho hỏi, ai là Diệp Bạc Hâm Diệp tiểu thư?"
Của Diệp Bạc Hâm?
Cả bộ phận ồ lên.
211
Hứa Như Sơ vừa nghe thấy, anh ta chớp chớp cặp mắt xếch đó, ngược lại kéo chặt cô, nụ cười trên khuôn mặt càng mãnh liệt hơn.
“Đại tiểu thư, tấm lòng của chú bao la bát ngát, bao nhiêu cô gái tha thiết mơ ước cũng mơ không nổi, cái gì cũng dành cho cô, vậy mà cô vẫn ruồng bỏ đi sao?”
Diệp bạc Hâm đang háo hức thở dài, cười lạnh nhạt chế nhạo, “Cô gái nào thích thì anh giữ lại cho ông ta đi nhé.
212 “Anh là một con chó đơn thân?” Diệp Bạc Hâm thuận tay nhặt một cánh hoa, đặt lên đầu mũi ngửi, bĩu môi, cường hào không giống nhau, nhìn màu sắc và độ dày cánh hoa liền biết giá tiền không nhỏ.
213
“Cậu sao lại ở đây?” Không phải nói cí hẹn sao?
Diệp Bạc Hâm liếc mắt nhìn cô, ánh mắt lướt qua vai cô, hơi hơi phiến vị, rơi trên vị công tử bên cạnh cô.
214
Đèn thuỷ tinh quá chói mắt, đồng tử đen nhánh của Diệp Bạc Hâm hơi chút co lại, ánh mắt rất lạnh nhạt.
Cô mím môi, quay đầu nhìn vị trí của Thẩm Tư Á, đường nét bên mặt dịu dàng, nhưng ẩn nhẫn một chút cứng nhắc.
215
Tâm trạng bình tĩnh trở lại, ngón tay Diệp Bạc Hâm mân mê sợi dây chuyền, khóe miệng nhoẻn cười mơ màng.
Cạnh bên gương mặt bình lặng, dưới ánh đèn, lại càng sắc nét.
216 Ánh mắt Hứa Như Sơ thoáng lướt qua cô, thấy cô bất giác siết chặt nắm tay, môi mím chặt, có chút hoang mang ngoảnh mặt đi, lảng tránh ánh mắt dò hỏi của anh.
217
Sau cùng, lý trí đã chiếm được thế thượng phong.
Diệp Bạc Hâm kiên quyết lắc đầu, nhoẻn cười duyên dáng: “Còn lâu!”
Ai mà biết được Hứa Như Sơ sẽ nghĩ ra trò quái quỷ gì để bỡn cô?
So tình mạng mà nói thì.
218
Hứa Như Sơ để lại cho cô một cục diễn hỗn loạn, quay người đi vào khách sạn, còn vừa đi vừa hôn gió với cô.
Tập Vị Nam từ hành lang đi xuống, mặt trầm lặng, ánh đèn phác họa ra những góc độ hơi lạnh lùng.
219
"Tôi nói ly hôn lúc nào chứ?" Diệp Bạc Hâm trừng mắt lên, hơi mở to, hiện ra mí mắt màu đỏ tươi.
Sự kinh ngạc của cô bộc lộ trong lười nói.
Tập Vị Nam trong lòng dao động trái tim bị bóp chặt hơi giãn ra một chút.
220
Hai người từ trên xe bước xuống, Diệp Bạc Hâm tay trái xách túi, tay còn lại đến dìu anh.
Anh vừa xuống xe liền bị một hồi choáng váng.
Bao nhiêu năm không phát sốt, lần này bệnh cứ tựa như núi đổ.