1081 Hoàng đế nhẹ nhàng mân môi, hơi vuốt cằm, loại kem bơ này không ngọt ngấy như loại đã từng ăn do Tô Văn Nhi làm, ngược lại. . . Nhẹ nhàng khoan khoái, trong veo, thấm hương, mềm mịn, cảm giác bỏ vào miệng như tan ra, đầu lưỡi mỗi lần nhấp một lần, mỗi bộ vị khác nhau trong khoang miệng, sẽ vị giác bất đồng.
1082 Những tinh dầu này so với tinh dầu hiện đại càng tự nhiên, càng thuần tuý, rất nhiều đều là phương pháp đã thất truyền ở hiện đại. Đây cũng làm cho Tô Mạt cảm giác sâu sắc được, cổ đại thật ra, không phải là không bằng hiện đại, chỉ là không có tiến hành cách mạng công nghiệp mà thôi, phương diện kĩ nghệ thủ công, đó là tuyệt đối vượt xa thời hiện đại.
1083 Hoàng đế đã định chuẩn bị khởi giá, tự mình xoay người nâng nàng dậy, chúng thần kinh hãi, cho dù là trọng thần, đều không có vài người có thể hưởng thụ quang vinh đặc biệt này đâu.
1084 Ở dưới con mắt của hoàng đế mà nói, chỉ là náo nhiệt, chỉ có người tham gia, hiếu thắng, giành giật sự chiến thắng, hoặc là ngày thường chất chứa oán hận gì gì đó, mới muốn lợi dụng trận đấu tìm kiếm cơ hội trả lời.
1085 Tô Mạt cười: "Nghe nói người làm nổ tung cái nồi ở nhà bếp hôm đó là ngươi ?"Bùi Bảo Khương xấu hổ cười cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, lại thấy mình làm vậy quá mức khác người, vội che miệng lại, gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, ta thích ăn bỏng nhất.
1086 Tô Mạt cười : “Khi nào cửa hàng điểm tâm của ta khai trương, ta sẽ mời phu nhân đến thử. ”Tả phu nhân vuốt cằm, lại kéo vị tiểu thư bên cạnh nàng lại:“Đây là tiểu nữ, lớn hơn ngươi một chút.
1087 Hoàng quý phi hai mắt sáng ngời, lại tàn khốc nói:“Tô Văn Nhi, ngươi sao lại vì cái trước mắt, chẳng lẽ ngươi không biết thất điện hạ được ta nuôi lớn , ngươi muốn lợi dụng hắn.
1088 Nàng yêu hắn như vậy, hắn lại chưa một lần để mắt đến nàng. Nàng hận Tô Mạt, muốn thi tài cùng nàng ta, nhưng Tô Mạt không cho nàng cơ hội. Cứ như vậy nàng làm sao chịu nổi.
1089 Hoàng Phủ Giới lắc đầu,“Không có. ”Tô Văn Nhi nói:“Thất điện hạ, vậy ngươi có nói qua với người khác hay không? Ngươi là người không biết nói dối, căn bản không thể gạt được ai.
1090 Lai Tinh khóc lóc cầu xin tha thứ, nói hôm đó bị đánh cảm thấy thật oan, muốn tìm người kể khổ, kết quả không tìm được ai nên trở về. Hoàng quý phi lớn tiếng hô:“Đánh!”Từng thanh gỗ nặng quật xuống người Lai Tinh.
1091 Lương phi cả giận: “Nô tài này cãi nhau với Ấn Nguyệt, ta mới mắng hắn mấy câu mà hắn dám …. Thứ nô tài như vậy, đuổi đi càng tốt. ”Hoàng Phủ Giác nhìn Tô Mạt một cái mới nói với Lương phi :“Mẫu phi, Lai tinh không phải người như vậy, hắn chắc không vì một chút chuyện nhỏ liền bỏ đi, chắc hắn gặp chuyện gì khó xử, chỉ tại lúc đó con bận quá, chưa kịp hỏi hắn.
1092 Nàng nói mà giọng run run. Hoàng đế nhướng mi, quay đầu hỏi Tô Mạt: “Mạt nhi, bánh của ngươi cũng đem đi hấp sao?”Tô Mạt tiến lên, quỳ xuống nói: “Hồi bẩm bệ hạ, bánh của thần nữ được nướng từ bếp lò cải tiến, người cải tiến là sư phụ Khâu Nhất Chước”Hoàng đế nhìn Lưu Ngọc, Lưu Ngọc lập tức sai người dẫn Khâu Nhất Chước lên điện.
1093 Nàng giật giật miệng, môi run run, lại nói không ra điều gì. Tô Mạt cười hì hì nhìn nàng, trong ánh mắt chớp động những tia sáng giảo hoạt, mang theo nồng đậm trào phúng cùng một chút thương hại.
1094 Đột nhiên, bên ngoài có tiếng trẻ con khóc, tiếng khóc ngày càng gần thì có một tiểu thái giám bước vào tâu:“Bệ hạ, An tần nương nương mang theo thập tứ điện hạ, xin được gặp bệ hạ.
1095 Nếu không vì lí do đó, nàng ta sao để cho Hoàng Phủ Giới biết. Đúng như lời Tô Mạt, Tô Văn Nhi muốn học lén cách làm bánh của nàng, sau đó làm ra hai phần bánh giống y hệt, như vậy sẽ không phân biệt cao thấp.
1096 Sau đó, nàng ấn Hoàng Phủ Liễn, bắt hắn nói. Hoàng Phủ Liễn khổ sở cau mày, gật đầu đồng ý. Mặt hoàng đế ngày càng lạnh, liếc: “Mạt nhi, ngươi nghe chưa?”Tô Mạt gật đầu, đi tới ngồi kế bên Hoàng Phủ Liễn, đỡ hắn dậy,dịu dàng nói: “Thập tứ điện hạ, bụng ngài còn đau không?”Nàng thấy mặt hắn hơi tái, chắc là bệnh thật.
1097 Chuyện bánh kem kết thúc ngoài dự đoán của Tô Mạt, chẳng những Tô Văn Nhi phải trở về Tô gia mà Hoàng Phủ Kha cũng bị hoàng đế cấm túc, không được tự ý rời khỏi tẩm cung, lại càng không được qua lại cùng các tiểu thư khác.
1098 Đại tiểu thư chấn động, hai chân run rẩy. Nàng cố đi lên trước nhìn lén qua khe hở thấy các vị phu nhân đang ngồi trên tháp tao nhã cười chúc mừng lẫn nhau.
1099 Nàng cũng từng nhắc nhở bản thân đừng nên ôm quá nhiều hy vọng, vì hắn là thái tử. Nhưng khi có người nói cho nàng biết, nàng được chọn làm thái tử phi của hắn, lúc hắn đặc biệt cười vì nàng, dịu dàng vì nàng, tâm nàng, rung động vì hắn.
1100 Hắn nhẹ đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại. Đại tiểu thư cuống quít đẩy hắn, hành lễ: “Thái tử điện hạ, thần nữ cáo lui trước. ”Nói xong, nàng nhấc chân tính chạy thì bị hắn nắm tay kéo lại.