1141 Tề Tú Hữu lập tức xoay người đi qua chỗ Phương Vũ. Tô Mạt giống như đứa nhỏ tò mà, sôi nổi chạy theo. Tề Tú Hữu săm soi đánh giá Phương từ trên xuống dưới, hết nhìn bộ dáng gầy gò mảnh khảnh lại vươn tay nắm hai đầu vai Phương Vũ xoay một vòng.
1142 Tô Việt an ủi nói:“Đệ đệ nàng không sao, đang đi lấy thuốc cho nàng. ”Sau đó lại chạy đi lấy khăn, nhúng nước, lau máu cho nàng ta. Ở bên này, Tô Mạt kéo Phương Vũ tìm thuốc.
1143 Tưởng gã đang chơi giỡn với nô tì nên Ninh Tín Chi không để ý, chừng nghe gã sai vặt của Mạnh Tân Dân báo lại hắn mới hay. Đến khi Mạnh Tân Dân tỉnh lại kể đầu đuôi sự việc, gã mới sai người truy sát hai chị em nhưng đã trễ.
1144 Lam ma ma cùng Tần ma ma từ ngoài vô, làm lễ với nàng:“Tiểu thư, bọn quan sai đã đem văn thư tới. ”Tô Mạt gật đầu, thời gian vừa khớp với tính toán của nàng.
1145 Tề Tú Hữu giơ tay ra hiệu hạ nhân tiến lên:“Câm miệng cho bản quan!”Có chỗ dựa là hoàng đế, hắn liền diễu võ dương oai, không nhún nhường như lúc nãy nữa.
1146 Lúc này từ xa truyền tới tiếng cười sang sảng cùng tiếng nói chuyện huyên thuyên không kiêng nể. Lỗ tai Tề Tú Hữu lập tức dựng thẳng lên, hét lớn:“Người nào?”Bên kia cũng có người lớn tiếng nói chuyện, chính là ngôn ngữ bọn họ nghe không hiểu, ngẫu nhiên hỗn loạn một vài tiếng Hán:“Bà nội ngươi!”“ Lão mẫu ngươi!”….
1147 Tuy người này chưa dùng sức nhưng cũng đánh cho đầu hắn lệch qua một phía. Người tây dương đó một bên quang quác gào, một bên chỉ hắn, tuôn một tràng dài không ai hiểu.
1148 Ép buộc suốt một đêm, Tề Tú Hữu chịu hết nổi, nếu không muốn lập công trước mặt tả tướng, hắn đã ở trong phòng ôm thị thiếp chứ có ở đây đâu. Nghe gà gáy sáng, hắn ngáp một cái, nói:“Hai tỷ đệ đó rất khả nghi, bản quan sẽ dẫn đi.
1149 Cũng may lúc đợi Tề tú Hữu đến, nàng đã âm thầm vận công điều tức trước nên tuy cũng có mệt mỏi nhưng cũng không ảnh hưởng lớn tới sức khỏe lắm. Sân viện nàng hoàn toàn im lặng, quanh phòng treo màn dày cản hết ánh sáng để chủ nhân nhỏ có thể ngủ được ngon hơn.
1150 Hắn đưa Tề Tú Hữu một gói tiền to, trên mặt túi có khắc đầu chim ưng cùng một nam tử mũi ưng. Tề Tú Hữu không chút nghi ngờ, cam đoan sẽ giới thiệu khách lớn cho hắn, tạo cơ hội kiếm tiền cho hắn tại kinh đô.
1151 Tề Tú Hữu lắc đầu:“Tất cả đều là thương nhân, một số người từ phía nam tới nên biết ít công phu cũng không lạ, những người đó đều có tên trong danh sách chỗ quan phủ.
1152 Hoàng Phủ Giác đứng dậy đón nàng, mời nàng ngồi rồi sai người dâng trà. “Tề Tú Hữu có náo loạn vườn hoa của muội không?” Tuy đã nghe được tin tức nhưng Hoàng Phủ Giác vẫn muốn nghe chính miệng nàng nói.
1153 Dừng một chút, Tô Mạt lại nói:“Dù sao, mọi người chí hướng bất đồng, có người tình nguyện ý lòng mang thiên hạ, mang lại hoà bình và ổn định cho đất nước, tự mình đưa vị trí cao cao tại thượng nhưng không khác gì lồng giam trao cho người khác.
1154 Những gì hắn đã trải qua, nàng không giúp được, cũng không có máy thời gian để có thể thay đổi quá khứ củ hắn nhưng từ giờ, nàng có thể ở bên hắn, dùng hết khả năng của mình bù đắp lại cho hắn, khiến hắn bớt bi quan hơn.
1155 Tô Mạt bật cười, xoa đầu hắn, tiểu tử này tuổi cũng không nhỏ, Lúc Hoàng Phủ Giác bằng tuổi hắn đã rất nổi bật còn hắn lại giống đứa nhỏ năm, sáu tuổi, chẳng những thân thể phát dục chậm, hơn nữa có đôi khi nhìn thực thông minh, có đôi khi lại đơn thuần giống đứa nhỏ chưa dứt sữa.
1156 Chỉ một lát, Tô Mạt với Hoàng Phủ Giác đã tới Vạn xuân uyển. Các thủ vệ canh gác dày đặc xung quanh, người nào người nấy mặt mày nghiêm túc. Nhìn thấy ngũ hoàng tử, bọn họ tự nhiên không ngăn cản, tùy ý bọn họ đi thẳng hậu viện.
1157 Nàng ăn miếng trả miếng, lúc sự kiện thích khách xảy ra, bọn họ lấy cớ đó vu oan cha nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn, giờ xảy ra chuyện như vậy, nàng đương nhiên phải dựa vào đó để trả lại bọn họ rồi.
1158 Hoàng quý phi vừa nghe, không khỏi sợ run cả người, lập tức dẫn người lặng lẽ rời đi, sai người truyền lời tới tả tướng, lại căn dặn thái tử khoan hãy tới đây.
1159 “Bệ hạ, hạ thần một lòng trung thành với người, sự việc diễn ra tới mức này, thần cũng không còn gì để nói, thần không dám chối tội, nhưng chuyện thích khách, thần…”Sao hắn không sợ chết chứ?Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn:“Ngươi phụ trách chuyện thích khách cũng mệt rồi, trước về nghỉ ngơi đi, chuyện hình bộ tạm thời để Liễu Thị Lang giúp ngươi giải quyết.
1160 Những người đó, hoặc là giả bệnh, hoặc là cố ý trì trệ công việc, khiến mọi việc ứ đọng không giải quyết được, dồn thành một nùi lớn. Sỡ dĩ có tình trạng này xảy ra chỉ bởi vì phụ hoàng lộ ra chút manh mối muốn giảm bớt thế lực tả tướng nên vây cánh của ông ta mới làm ra phản ứng lớn như vậy.