1121 Hắn luôn cảm thấy Tô Nhu Nhi sẽ gả ình làm thái tử phi, hắn thấy không xấu, nàng mềm mại, dáng vẻ tiểu thư khuê các chân thành, ôn nhu. Hắn nghe phụ hoàng nói với Lương phi rằng Tần gia cùng Tô gia sắp làm đám hỏi, nàng sắp gả cho nam nhân khác, hắn đột nhiên cảm thấy hết sức khó chịu.
1122 Tô Mạt cùng mọi người rời Huệ Xuân Uyển, đi đến Hoa Xuân Uyển, trên đường đại tiểu thư có vẻ không vui, Tô Mạt cũng không có biện pháp làm nàng cười. Lúc ở Tô gia, nàng có thể cười như thường, nhưng sau lưng luôn lo lắng cho phụ thân cùng Hoàng Phủ Cẩn, đáy lòng buồn phiền tự nhiên cũng cười không nổi.
1123 Dù sao, lý luận cùng thực tế là hai chuyện khác nhau, thiên tài cũng không phải cái gì cũng làm được. Nói thì dễ, làm thì khó. Về tới Hoa Xuân uyển, nàng thấy Hoàng Phủ Giác đã ở đó rồi.
1124 Đại tiểu thư gật đầu: “Tần công tử tốt hơn nhiều. Tả phu nhân với Mạt nhi nói về chuyện điểm tâm, còn nói cái gì Giang Nam nữa. Mạt nhi cũng hỏi bà ấy nhiều việc khác nhưng con nghe không hiểu nên không nhớ được.
1125 Hắn còn nói, mỗi lần đi đều phải lẩn tránh ám vệ theo dõi , người khác chắc sẽ không biết hắn đi đâu. Thoạt nhìn, bọn họ là không biết, nhưng thực tế vẫn nhớ kỹ, còn luôn tìm cơ hội thanh toán hắn.
1126 Cho nên căn bản sẽ không có cái gọi là tướng quân nắm quyền. Lúc này có tiểu thái giám tới báo:“Điện hạ, Tề thượng thư lại dẫn người đến hỏi. ”Hoàng Phủ Giác nói: “Mạt nhi, chúng ta cũng đi.
1127 Thị vệ bên phe Tề Tú Hữu cũng rút đao nhanh không kém, hai bên gườm gườm nhìn nhau, không bên nào chịu lép. Hoàng Phủ Giác giận đến bật cười, lạnh giọng: “Tốt, rất tốt.
1128 Hoàng đế tặng ngọc bội cho nàng nhưng nàng chưa bao giờ đụng đến, chỉ cần chuyện không quá đáng, nàng cũng sẽ nhắm mắt bỏ qua. Nhưng cái tên cẩu nô tài này, nàng càng nghĩ càng tức, hận không thể quay lại đạp cho hắn mấy phát.
1129 Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng nói:“Mạt nhi, ta đoán…. ”Tô Mạt nhìn kĩ hắn, tin chắc hắn không chịu bất kì ủy khuất nào mới thở ra:“Ngươi nói nghe xem. ”Hoàng Phủ Cẩn ghé tai nàng, thấp giọng nói:“Nhiều ngày nay, ta nghĩ đi nghĩ lại, tại sao tìm đủ chỗ vẫn không ra ai có ý đồ ám sát, một chút khả nghi cũng không có, hơn nữa ta cùng Tô Quốc Công tự mình bố trí hộ vệ bảo vệ an toàn cho ông ta, vốn không có điểm nào sơ sót, nhiều chỗ tuy không có thị vệ nhưng vẫn có người bí mật theo dõi.
1130 Nàng biết lợi hại, những người được nàng huấn luyện ở nông trường phần lớn là người ngoài hoặc những người đắc tội với bọn quan to quý nhân bị chúng tìm cớ lưu đày hoặc những kẻ vì đánh chết bọn cường hào ác bá mà phải lẩn trốn.
1131 Hoàng Phủ Cẩn cười cười, xoa đầu nàng:“Ta không sao. Chỉ là từ khi nghĩ đến chuyện đó, ta không tài nào ngủ được, càng nghĩ càng thấy hắn đang nghi ngờ ta, cũng có thể sẽ liên lụy đến nàng, đến vườn hoa, đến hương lâu.
1132 Người ta ở trong phòng, hắn còn có thể đứng ngoài cửa sổ nghe lén. Người ta vào trong sân, hắn không thể nào đi sát bên cạnh được, đành giả bộ đi dạo xung quanh, vừa đi vừa cố dỏng tai thử xem có nghe được gì không.
1133 Kết quả, Tô Mạt mới đi không lâu, Tề Tú Hữu liền dẫn người thẳng hướng vườn hoa đuổi tới. Tề Tú Hữu phân phó bọn thị vệ:“Ả ta vừa gặp Tề vương cùng Tô quốc Công xong đã chạy ngay tới vườn hoa, chắc chắn có mờ ám, đuổi theo cho ta.
1134 Hắn vỗ tay một cái, quay qua phu xe nói:“Lưu đại thúc, đi thôi, ta lải nhải nhiều quá!”Tề Tú Hữu bị hắn khiêu khích, tức đến thiếu điều té xuống đất, bèn sai một tiểu binh: “Mau, trở về xin văn thư tới đây.
1135 Trước đây, Văn chưởng quầy từng có tranh chấp với Tống Ngũ nên bị hình bộ tìm cớ mời vào uống trà, thiếu chút nữa tán gia bại sản. Sau nhờ Hoàng Phủ Giác phát hiện, can thiệp dùm mới lấy lại được tài sản.
1136 Nàng chống nạnh hai tay, đắc ý chỉ chỉ, cười hì hì nói:“Bệ hạ đồng ý nha. Vì thế chúng ta liền viết một ít, sau đó hàng năm đều thỉnh đến để trừ tà. ”Tề Tú Hữu tức giận đến mặt mày tái mét.
1137 Nhìn nhìn trời, giờ này cũng tới cơm chiều rồi. Một đám tâm thần chộn rộn. Tề Tú Hữu dùng sức nhìn vào cửa sổ, hắn cảm thấy bên trong có bóng người lay động, còn truyền đến âm thanh đinh đinh đang đang giống tiếng vũ khí chạm vào nhau nên hắn càng không dám bỏ đi mà bảo thuộc hạ triệt để giám sát.
1138 Thấy hai người đi ra, Phương Vũ đứng thẳng người, mỉm cười chào bọn họ. Tô Việt sớm biết Tô Mạt nghi ngờ Phương Vũ là có thể nghe được, nhưng mấy ngày nay hắn để ý quan sát kĩ cũng không thấy người này có chỗ nào sơ hở.
1139 Tô Mạt gõ ngón trỏ xuống bàn, cười nói:“Đám người Tề Tú Hữu cứ gương mắt nhìn chằm chằm mọi cử động của chúng ta, giờ này đã ăn gì đâu. Còn chúng ta có quá nhiều đồ ăn ngon, ăn hoài không hết, cảm giác này quá tốt.
1140 A Lí, A Thành cùng A Tùng thật sự là thị vệ Hoàng Phủ Cẩn, chỉ là ít ai biết được võ công bọn họ không tầm thường mà thôi. Ba người đó đã bị Tô Mạt dùng ám hiệu sai đi truy lùng thích khách ở chỗ khác.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 100