301 Vương Thái hậu là bà nội của Xích Đức Tán, đương kim hoàng thượng của Thổ Phiên, buông kèm chấp chính, vừa đề xuất kết thông gia với Đại Chu, có thể thấy trong chuyện này, có sự tác động của Hoành Không Mục Dã, với ý định thân thiện hữu hảo thật sự với Đại Chu.
302 Hoành Không Mục Dã cười khổ, nói:- Nam Chiếu hiện thời, có thể nói là đang trong giai đoạn quan hệ không rõ ràng với chúng tôi và quý quốc, cũng như qua gió xuân, cỏ dại lại mọc đầy, sau cơn loạn lạc, tro tàn lại cháy, cứ thế mãi mãi không ngừng nghỉ.
303 Hôm sau ba người qua sông Kim Sa Giang, tiến về phía tây nam Nhị Hải. Thời tiết dần dần chuyển sang lạnh lẽo, quả như Trình Triển nói, mút tầm mắt đều là núi non, đồng hoang, không có đường sá, địa thế dần dần cao lên, địa hình sơn nguyên phức tạp, cảnh đẹp nhiều vô kể.
304 Phong Quá Đình cúi đầu nói:- Nàng từng nhiều lần nói với ta, có một phương pháp bí mật có thể trong ba ngày chế ra một loại chất độc gọi là “Mộng Hương”, sau khi uống vào, thân thể sẽ tê cứng, không còn cảm giác, không còn trọng lượng, chỉ còn lại ý thức dần dần trở nên mơ hồ, trước khi trút hơi thở cuối cùng, không còn buồn đau lo lắng, như rơi vào mộng đẹp, vì vậy mà có tên Mộng Hương.
305 Theo tiếng kèn lệnh, đoàn kỵ mã tản ra hai bên, từ các con đường tiến vào hiện trường, có một số còn vòng ra phía sau bọn hắn, ngầm hợp thành thế bao vây.
306 Dưới chỉ thị của Long Ưng, ba nghìn chiến sĩ Thi Lãng Chiếu chợt dừng lại, hạ trại bên cạnh một con sông, nhóm lửa, cho thấy ý định nghỉ lại một đêm ở nơi này.
307 Nhân tình thế hỗn loạn khói lửa tràn ngập, ba người Long Ưng đuổi theo rất nhiều địch nhân hốt hoảng rút lui, lẫn vào trong số đó tiến về phía trận địa địch.
308 Bọn Long Ưng đã nắm thế chủ động, thúc ngựa phóng nhanh, người dám ngăn cản đều bị chém ngã, máu bắn tung tóe, không ai có thể làm chậm bước bọn hắn. Trong lúc đang chạy xuống sườn đồi, Long Ưng có một hành động mà ngay cả hai đồng bạn của mình cũng bất ngờ: Hắn ném Tiếp Thiên Oanh về khoảng không phía trước, điểm rơi là khoảng trống chừng ba trượng phía trước đội thân vệ.
309 Ba người ngồi ở đỉnh núi, đăm đăm nhìn xuống phía đông lòng chảo sông. Đêm qua, bọn hắn đánh thắng trận chiến ác liệt, diệt khoảng sáu ngàn tên địch, Phong Quá Đình dùng kiếm Thải Hồng đâm trúng tim đại tướng Trương Hùng của quân Việt Tích Chiếu, quân địch như rắn mất đầu, lại thêm lòng quân rối loạn, bị ba ngàn quân của Trạch Cương xung phong liều chết phá tan tành, quân lính tan rã, chạy trối chết khắp mọi hướng.
310 Mắt Trạch Cương tỏa sáng, gật đầu nói:- Đúng là như thế, Thần vu Long suy tính rất lâu dài, không biết có thể đoán được tương lai không?Long Ưng tức giận nói:- Không biết được chuyện tương lai, thì đâu phải là thần vu? Ài! Thật sự là rối cả lên!Vạn Nhận Vũ cười nói:- Thần vu Long quá khiêm tốn, vị trí này là quá thích hợp với ngài rồi.
311 Mình mẩy ướt nhẹp, Long Ưng từ dưới nước nhảy lên, đáp xuống cạnh bờ cao chừng một trượng, Phong Quá Đình, Vạn Nhận Vũ và Hà Dã đã ở đó, tập trung lại đi qua.
312 Hơn bảy trăm cô gái trẻ xinh đẹp người Bạch ở Nhĩ Hải, bị cột dây thừng bên hông, mười hai người thành một chùm, bị Điền Bang áp giải sang bờ bên kia.
313 - Tiểu Uyển!Hai hàng nước mắt nóng hổi chảy dài trên mặt, cô gái kia bất chấp tất cả lao về phía Phong Quá Đình, Phong Quá Đình cũng kích động, giang hai tay ra, ôm nàng vào lòng.
314 Phong Quá Đình nói:- Đây xem như là di ngôn cuối cùng của Mi Nguyệt đối với Tiểu Uyển, thảo nào Tiểu Uyển không thể hiểu rõ ràng. Vạn Nhận Vũ nói:- Gặp lại công tử là một bước ngoặt khác, quá khứ đã trở thành quá khứ, tất cả lại bắt đầu từ đầu.
315 Phong Thành ở trên núi Long Vĩ Sơn ở phía nam Nhĩ Hải, một bên tiếp giáp Nhĩ Hải là vách núi dựng đứng, khó có thể leo lên, bên kia thế núi dần bằng phẳng, trở thành đồng bằng Nhĩ Nam, địa thế hơi nhấp nhô, cây rừng tươi tốt, sông hồ chằng chịt.
316 Ba kỵ mã phi băng băng dọc theo bờ sông, Phong Quá Đình là người đầu tiên giảm tốc độ, ánh mắt thâm tình đăm đăm nhìn dòng sông, trầm giọng nói:- Núi non, hang động ở Thương Sơn phân biệt rành mạch, mười tám dòng suối kẹp giữa mười chín ngọn núi, dòng nào cũng xanh trong, mát lạnh, trong số đó suối Thanh Bích là trong lành nhất, không nhiễm một hạt bụi.
317 Sau khi kiểm tra, quả thật như lời Trạch Cương nói, ba người vào thành rất thuận lợi, và cũng không ai lấy làm lạ vì họ từ sa mạc tới, bởi lẽ thỉnh thoảng vẫn có người từ Thạch Cổ và Diêu Châu đến Phong Thành làm ăn.
318 Cháo lúa mạch và bánh bao được đưa lên, ba người ăn rất ngon miệng, khen không dứt lời. Long Ưng nói:- Những món ăn chính cống là những món ngon nhất.
319 Người thanh niên ôm quyền, dùng cách chào hỏi giang hồ của người Hán, rồi thấp giọng nói:- Ta là Bì La Các của Mông Xã Chiếu. Người vừa nói chuyện với ba vị là Xá muội, cụ của ta từng đến Trường An của quý quốc, được quý quốc tiếp đón nồng nhiệt.
320 Phong Quá Đình nói:- Dường như tai mắt của ngươi vẫn chưa đủ nhanh nhạy. Đến nhà trọ đã rồi hẵng nói. Tiểu Phúc Tử dẫn họ đi xuống con dốc, đến tầng tứ hai rồi rẽ trái, bước vào một con ngõ nhỏ, đến chỗ giao nhau với một con ngõ khác, họ gặp ba người.