261 Hoành Không Mục Dã nói:- Đối với những việc của Tây Vực, Tông Sở Khách luôn lấy một tay che trời. Vì tham lam một lượng vàng lớn, mà y đã phái thuộc hạ Ngự Sử Trung Thừa - Phùng Gia Tân, mang theo tay thư của y, đến gặp Trung Tiết, và bị người của Sa Cát chặn lại ở sông Khổng Tước.
262 Lâm Tráng càng nói càng hưng phấn:- Nguyên nhân chính là quan hệ giữa Bồ Tát và Khấu Trọng. Ông ta được một Khả Hãn của Đột Quyết ủng hộ, quay trở về dân tộc Hồi Hột, ngồi trên chờ ngôi vị Sĩ cân.
263 Vạn Nhận Vũ nói:- Đây không phải là vấn đề lớn nhất. Với sự thông tuệ của lão ca huynh, sẽ không bỏ qua nguồn nước thượng nguồn ốc đảo. Vấn đề là chúng ta quá ngại mà thôi, đồng nghĩa với việc đưa mình đến tận cửa cho kẻ địch đuổi giết.
264 Người mà Long Ưng đang đối mặt là một người lão luyện, một đại quan đã một thời gian rất dài đặt mình trong chốn quan trường hiểm ác, hiểu biết của bản thân hắn đối với tình hình vùng này lại có hạn, nên định nửa giả nửa thật “khai báo” lai lịch xuất thân, để tránh bị gặng hỏi rồi lộ ra chân tướng.
265 Lạc Đà Vương, Trang Văn cùng với một người đàn ông và một cô gái dáng cao ráo, đang đứng quan sát mọi người chuẩn bị, thấy ba người đến, Lạc Đà Vương và Trang Văn mỉm cười tỏ vẻ hoan nghênh, nhưng người đàn ông và cô gái kia lại đưa ánh mắt sáng quắc nhìn ba người với vẻ dò xét.
266 Ba người đồng thời nhớ đến Tiểu Ma Nữ. Trang Văn nói với ba người:- Nể mặt ta đừng nên trách mắng nàng. Nàng muốn nổi điên thì mặc nàng nổi điên. Vạn Nhận Vũ thông cảm nói:- Chúng ta hiểu mà.
267 Đầu tiên, Long Ưng từng đến phủ đệ nội thành của Lạc Đà Vương để tìm Thôi Lão Hầu. Sau đó, Thôi Lão Hầu lại đón được mỹ nữ Ba Tư cùng ở một nơi, rồi phá tan lũ buôn người, còn có người bị bắt áp giải về Trung Thổ.
268 Gió thổi lập tức tăng lên. Hạt cát hơn mười dặm chung quanh đều bị cuốn bay, biến thành bão cát cuồn cuộn, càng tăng thêm uy thế của lốc xoáy. Giờ phút này rõ ràng có thể thấy được lốc xoáy đang đến gần.
269 Những cảnh tượng đơn điệu lặp lại, gây áp lực nặng hề cho tinh thần của họ, trừ phi nguồn nước xuất hiện ở gần đây, được khứu giác mẫn cảm của hắn cảm thấy độ ướt trong không khí, nếu không hắn không thể đoán được ốc đảo phía đằng xa.
270 Long Ưng nói tiếp:- Không giấu gì phu nhân, đêm và ngày đối với ta chẳng khác gì nhau. Ta đã tính toán chính xác thời gian, chỉ cần dựa vào tốc độ lạc đà của chúng ta, ngày mai khi mặt trời mọc, phu nhân sẽ nhìn thấy cảnh tượng khiến nàng ngạc nhiên, và hãy coi đó là một món quá quý giá mà chỉ trong sa mạc mới có.
271 Vạn Nhận Vũ nói:- Theo những gì ngươi nói, cô nàng xinh đẹp đó đã có bản lĩnh cùng đọ cao thấp với ngươi, huống hồ còn có hơn trăm người Bí với võ công cao cường, và ngươi không biết gì về chiến thuật sa mạc của họ hết.
272 Trời sáng mọi người lại tiếp tục cuộc hành trình. Lúc đến một sườn đồi, Long Ưng cười ha hả nói:- Tiểu đệ cảm ứng được ốc đảo trên một khúc sông ở Thần Sơn đấy!Phong Quá Đình vui mưng nói:- Có phải là ngửi được mùi hơi nước?Long Ưng lắc đầu:- Ốc đảo còn nằm ngoài tầm cảm ứng của ta.
273 Lịch sử liên tục lặp lại chỉ có điều tha đổi thời gian cùng với người và vật. Lần này người Bí đối phó với chiến thuật của hắn cũng là cái mà Pháp Minh và Mạc Vấn Thường từng sử dụng, bắt hắn phải quyết chiến với kẻ địch.
274 Hắn cố ý để lộ, dùng hết khả năng truyền âm thanh qua tiếng gió, để đi trước người một bước. Đến giờ hắn đã không tiếp tục được nữa, không còn sức gửi đi một lời nào, vì phải giữ sức chiến đấu.
275 Long Ưng đứng trên đỉnh cồn cát, nhìn mỹ nữ mà tức giận nói:- Thật không công bằng!Những người Bí khác đứng riêng rẽ phía sau Vạn Sĩ Cơ Thuần, giống như những u linh chìm vào trong bóng đêm và bão cát, không tập hợp lại thành thế trận.
276 Nghỉ hai ngày, đoàn người lại tiếp tục đi về phía bắc. Nỗi sợ của Long Ưng đối với sa mạc đã giảm đi nhiều, dẫn đường cũng thuận buồm xuôi gió hơn. Chẳng những hắn tìm được con đường tốt nhất, mà còn có thể nhờ vào linh ứng để tránh những cơn bão cát hung dữ hoặc kết lạc đà trận để đối kháng.
277 Long Ưng nói:- Biên Hoang này là có thật 100%. Trương Dịch Chi đại nhân đã từng lưu truyền bên trong thuyết thư là có nghe qua một nơi như vậy. Về sau, chính miệng Pháp Minh thừa nhận là chính xác.
278 Long Ưng nói:- Chúng ta bây giờ đúng là quân cờ đã vượt ra khỏi bàn cờ, chứng kiến những quân cờ khác bị vây trong sinh tử. Chúng ta đã thành người ngoài cuộc, biết có lối ra, có thể vượt qua thời khắc sinh tử, ra khỏi luân hồi chuyển thế.
279 Về đến doanh trại phía bắc ốc đảo, Phong Quá Đình đã trở về, sắc mặt y như bình thường, nhưng hai người vẫn cảm thấy gã có gì khác so với trước đó. Chỉ là không thể nói ra sự khác biệt nhỏ đó, nên không khí trở nên hơi kỳ lạ.
280 Trang Văn cảm thấy không hiểu:- Dù nhìn về hướng nào, cũng đều là cảnh vật đơn điệu vô vị, làm sao có thể biết được chúng ta đã lạc đường?Phong Quá Đình nói:- Giờ đây thứ duy nhất để phân biệt phương hướng, chính là mặt trời đằng đông.