241 Triều Lan nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói:- Ngươi là Long Ưng phải không?Bờ môi Long Ưng cách nàng không đến ba tấc (khoảng 10cm), nghe vậy như bị điểm huyệt, cả người bất động, thở dài:- Sao Trưởng công chúa đoán được?Triều Lan mở đôi mắt đẹp ra, lộ vẻ vui sướng, nói:- Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã thấy rất lạ, mặt của ngươi đúng là rất xấu, nhưng lại có đôi mắt vô cùng thu hút, mặt và mắt không phù hợp, nhưng hợp lại một chỗ, thì lại càng nhìn càng thuận mắt.
242 Phạm vi nhảy múa của các nàng không lớn, chỉ chuyển động trong vòng một thước vuông, các ngón tay tạo thành những động tác kỳ lạ, thay đổi liên tục, đùi thon uốn lượn thành những đường cong đẹp đẽ, toàn thân tràn đầy sức sống, mỗi một động tác nhảy múa đều thống nhất trong một chỉnh thể, vẻ mặt đoan chính, trang nghiêm, như thể việc nhảy múa là thiêng liêng nhất trong trời đất.
243 Ở khu vực xung quanh tuy có thực lực hùng hậu đủ để chống lại liên quân Thổ Phiên cùng Đột Quyết, nhưng chắc chắn bọn họ không hề biết mánh khóe của bọn lái buôn ở đây như Trì Thượng Lâu, hơn nữa bọn Trì Thượng Lâu cũng không muốn cho bọn họ biết.
244 Hoa Lỗ nói:- Ngươi nói Đại Luân muốn làm tiếp không? Từ đầu đã không phải là chủ ý của y. Chỉ là không lay chuyển được Đại Nhân Ba Nông Nang Trát và Khai Quế Đa Nang.
245 Long Ưng bước vào cảnh giới Ma Cực theo một cách rất tự nhiên. Giữa cây và cây, hắn mượn Phi Thiên Thần Độn, chuyển động như một bóng ma, ẩn mình vào phía còn lại của cánh rừng thưa.
246 Cuối cùng Long Ưng đã hiểu được nghĩa của từ “Tán Phổ”, nó giống như hoàng đế của người Hán. Tất Huân nói tiếp:- Tùng Tán Càn Bố hiểu rất rõ tình thế, ngài áp dụng chính sách hòa thuận với các nước láng giềng, lấy công chúa Bhrkuti Devi của nước Nepal phía nam và công chúa Văn Thành của quý quốc.
247 Y dừng một lát rồi tiếp lời:- Huống hồ Thôi Lão Hầu ta đã đi trên con đường này mấy chục năm, danh tiếng lẫy lừng, và đã lấy lòng được các cửa lớn nhỏ trong cao nguyên bằng quà cáp, người chưa gặp ta cũng đã từng nghe tới cái danh Thôi Lão Hầu.
248 Long Ưng nhảy xuống, dỡ bỏ yên ngựa để Tuyết Nhi chạy về một dòng suối nhỏ gần đó nhất để chơi. Còn hắn vác yên ngựa, đuổi theo Tuyết Nhi đi xuống dốc núi.
249 Mặt trời lùi xuống phía sau dãy núi phía tây, nhuộm đỏ một góc trời. Trời đất tối lại, không thấy người nữa. Nhưng nàng đã sớm biết về trực giác của Long Ưng, nên nhẫn nại chờ đợi.
250 Nếu Long Ưng chỉ tấn công Bạch Đế Văn, thì đây sẽ là sách lược chính xác nhất. Khi chiếm được cơ hội ra tay trước, có thể Bạch Đế Văn cho tới tận lúc chết cũng không ra tay phản đòn được.
251 Nhìn về vùng đất bằng phía trước có thể lờ mờ nhìn thấy núi non trập trùng, một ngọn núi trong đó cao hơn hẳn, đỉnh phủ đầy tuyết. Long Ưng chỉ vào ngọn núi tuyết rồi nói:- Đó là núi gì vậy? Trông thật đồ sộ hoành tráng.
252 Long Ưng vỗ vào mông nàng, cười nói:- Đây là tư thế làm chuyện ấy. Đừng nói với ta rằng giờ Mỹ Tu Na Phù lại muốn nhé. Mỹ Tu Na Phù vui vẻ nói:- Với người đàn ông của mình, Mỹ Tu Na Phù lúc nào cũng muốn.
253 Kẻ địch đổ ào ạt ra từ các ngôi lều. Tất cả đều ngơ ngác, nhìn hắn một cách khó tin. Ánh mắt Long Ưng nhìn sang Bạch Đế Văn, Mịch Nan Thiên và ba tướng lĩnh Thổ Phiên mặc quân phục, hắn cười dài nói:- Ta rất nghĩa hiệp phải không! Chỉ là mượn tên và mượn lều của các ngươi thôi mà! Ha ha! Chào mọi người!Nghe thấy hai chữ “mượn tên”, ai nấy đều lộ vẻ kinh hãi.
254 Trong nắng sớm, tầm mắt vẫn mơ hồ chưa rõ. Những hòn tuyết to bằng nắm tay từ trên trời rơi xuống, nơi đóng quân chìm trong sương mù. Long Ưng ngạo nghễ đứng trên đỉnh đồi, quan sát trận địa địch.
255 Nàng thò tay gỡ ống trúc. Thần ưng giang cánh bay lên không, lượn một vòng, tốc độ rất nhanh, vẽ một đường cong đẹp mắt, lao xuống dưới. Tuyết Nhi hí lên, chạy đuổi theo, một ngựa, một ưng chơi đùa dưới ánh trăng trên thảo nguyên.
256 Hoành Không Mục Dã lãnh đạm nói:- Tuy lực lượng địch nhân vượt xa chúng ta, nhưng nhìn như mạnh mà thực chất lại yếu. Hai vạn lính của chúng bao vây bọn ta, không những dằng co mãi không xong, mà ngược lại, nhờ có sự trợ giúp của Vạn huynh và Phong huynh, bọn ta còn đánh lui bọn chúng, Vạn huynh và Phong huynh giết được ba đại tướng của chúng.
257 Quay sang Long Ưng nói:- Huynh đệ, chúng ta tạm thời tách ra. Sáng mai ta sẽ quay trở lại dịch trạm, lưu lại hai ngàn người cho ngươi. Điền Mộc Kim Phượng và Lâm Tráng sẽ đi theo ngươi.
258 Sau khi nói xong kế hoạch, Mỹ Tu Na Phù dùng tiếng thổ phiên để viết thư rồi bỏ vào một ống trúc nhỏ, thắt ở chân Thần Ưng, rồi bảo nó đưa về nơi trú quân ở Khả Khả Tây Lý Sơn.
259 Bởi có chuyện chỉ buông dây cung không trước đây nên ánh mắt mọi người đều tập trung vào cái dây cung hắn đang kéo trên tay kia, tuy khoảng cách rất xa nhưng đều không nhìn thấy bóng dáng mũi tên đâu.
260 Mỹ Tu Na Phù lúng túng cúi mặt, khẽ gật đầu. Long Ưng ôm cả người nàng đặt lên đùi mình, thét lên ầm ĩ:- Là thật à!Mỹ Tu Na Phù dịu dàng nói:- Thật mà.