321 Ăn cá Nhĩ Ban nướng, ba người dựa vào bàn nhìn về phía xa, ngắm cảnh sắc ngoài thành. Không như Nhĩ Tây, nơi đây núi nhiều, đất bằng ít. Địa thế trập trùng, trên đỉnh núi cách khoảng một dặm bên phải có rừng cây rậm rạp.
322 Long Ưng nói:- Đây chỉ là “sự dũng cảm của người dân thường”, chẳng có giá trị gì. Thứ ta cần là thắng lợi cuối cùng, phải chặt được thủ cấp của Tông Mật Trí, chứng minh rằng y là người có thể bị giết chết, các nàng mới thật sự báo được mối thù diệt tộc.
323 Trước sự chờ đợi của Bì La Các và bốn nàng, Long Ưng không còn cách nào khác, nói:- Vương tử lợi hại, nhưng ta không tiện tự giới thiệu, đành phải nói về hai vị huynh đệ vậy.
324 Đinh Na nũng nịu khẽ hôn môi hắn, gật đầu nói:- Bốn chị em muội cùng ở một phòng, đó là phong tục mà! Có việc gì cũng cùng làm chung!Long Ưng tưởng tượng ra cảnh tượng phóng đãng lúc các nàng chung một chồng, may mà cũng nghĩ đến quá khứ bi thảm của họ, nên cuối cùng vẫn giữ được sự tự chủ đã như một con đê sắp vỡ.
325 Long Ưng nặng nề cất bước, đến giữa con dốc. Phía trên là lâu đài và nhà kho bị cướp sạch trước khi người dân rời thành. Một sơn thành vốn bình yên xinh đẹp, giờ đã trở thành nơi không một bóng người.
326 Dạ Tê Dã cung kính thưa vâng, giống như anh hùng xem trọng anh hùng vậy, thái độ khác với trước đó. Ba người Long Ưng nhìn nhau, đều cảm thấy Tông Mật Trí gấp rút tìm hài cốt của Mi Nguyệt như vậy, nhất định có điều bất thường.
327 Năm hòm được lấy lên, lộ ra trường cung được sắp xếp chỉnh tề, gói bằng vải dầu bên trong. Mọi người “oa” lên. Mặc dù vẫn chưa nhìn thấy thứ được bọc bên trong, nhưng từ ngoại hình, độ dài của nó, đã biết đây là trường cung được đặc chế.
328 Nguyệt Linh điềm đạm nói:- Có lẽ chúng ta đã thua trận này rồi. Bì La Các đứng bên cạnh Nguyệt Linh ngạc nhiên nói:- Sao vương muội lại nói vậy?Nguyệt Linh lạnh lùng nói như thuật lại một việc không liên quan đến mình:- Trước khi gửi chiến thư đến Phong Thành, Tông Mật Trí không những biết được ba người Hán từng giúp người Thi Lãng đại phá đội quân của y đã tới Phong Thành, mà còn đưa ra một kế hoạch tác chiến khốc liệt, lạnh lùng mà hữu hiệu, gần như hoàn mỹ.
329 Một dặm thông, trăm dặm rõ ràng. Một câu “nước triều lên và rút” của Phong Quá Đình, đã trở thành bước khởi đầu cho toàn bộ kế hoạch tác chiến. Mọi việc đều lấy điều này làm cơ sở.
330 Tiếng gõ cửa vang lên. Long Ưng bật dậy, kéo cửa ra. Bên ngoài là Mịch Nan Thiên, vẻ mặt nghiêm trọng, nói:- Rất có khả năng kẻ địch đã biết về chuyện thủy triều rồi.
331 Trên quảng trường trước sở thành vệ bên phải, được dựng hơn mười chiếc bia, dùng để ọi người và bốn cô gái Đinh Na luyện bắn. Họ còn luân phiên thử dùng Chiết Điệp Cung, để chuẩn bị cho cuộc chiến đêm nay.
332 Hơn một trăm doanh trại với năm, sáu vạn người, cùng hò vang như sấm, làm tăng thêm uy thế cho cuộc làm phép của Tông Mật Trí. Dù đã có sự chuẩn bị từ trước, nhưng họ vẫn không ngờ rằng, trận mưa lớn và nước triều cường kết hợp với nhau sẽ biến thành trì trở nên như vậy.
333 Nhĩ Hải phẫn nộ trở lại bình thường. Bầu trời xanh trong như ngọc. Sơn thành sau cơn bão táp, hiện lên lộng lẫy mê lòng người. Nhìn thấy Mịch Nan Thiên đến đón họ với nét mặt nghiêm nghị, khiến Long Ưng vốn đang vui vẻ phải ngạc nhiên.
334 Vạn Nhận Vũ nói:- Lần này, hẳn là lần cuối cùng tụ tập ở chỗ này ăn tối đây! Thật sự có chút luyến tiếc. Y và Long Ưng, Phong Quá Đình, Mịch Nan Thiên đang ngồi ăn cơm ở quán cơm ngoài trời trong Phong Thành.
335 Phong Quá Đình nói:- Ta biết công chúa muốn tới thì tới, muốn đi là đi, tuy nhiên vì có chẳng hạn quan trọng, xin công chúa chớ tránh khỏi hiện trường, nếu không chúng ta sẽ như hồn ma bám theo công chúa đó!Nguyệt Linh tức giận nói:- Ai nói ta muốn trốn? Từ sau khi chạm mặt các ngươi ở Nhĩ Tây Tập, ta luôn đi theo ngươi, bởi vì không còn có lựa chọn nào khác tốt hơn, mà cũng vì lo sợ các ngươi không hiểu tình hình, sẽ phải chịu thua thiệt bởi Tông Mật Trí.
336 Trong bóng tối nhập nhoạng trước lúc bình minh, hai bên đều gươm giáo sẵn sàng, lặng lẽ chờ thời điểm quyết chiến. Tình thế hết sức rõ ràng. Ở rìa bãi đất cao tầng thứ hai, những đống đồ vật linh tinh được chồng chất cao, để ngăn cản địch nhân dùng các loại công cụ như móc câu hoặc thang mây trèo lên tấn công.
337 Sáu ngàn quân địch vào thành đã bị chết gần hết chỉ còn bốn trăm hai mươi lăm tên, tất cả đều bị bắt. Chúng còn sống sót là vì trốn ở ao hồ, sông suối, mới tránh được tên, lôi mộc, đá và lửa mạnh.
338 Thiếu, sẽ thêm vào sau
339 Thiếu, sẽ thêm vào sau
340 Long Ưng nhìn Bì La Các, hỏi:- Chúng ta còn lại bao nhiêu dầu hỏa dự trữ?Bì La Các chán nản nói:- Chỉ còn lại một ít đủ để đốt đèn mà thôi. Nhưng cũng chẳng dùng được bao lâu nữa đâu.