21 Nhật ký của cô! Elena háo hức chụp lấy và mở nó ra, lướt qua các ngày tháng. Trang cuối cùng đề ngày 17 tháng Mười, cho nên chẳng giúp cô biết được hôm nay là ngày mấy cả.
22 Một lúc sau, Elena đứng dậy. Khuôn mặt cô vẫn nhợt nhạt nhưng lại xinh đẹp một cách ma quái, y như men sứ được thắp sáng từ bên trong vậy. Mắt cô vẫn đang lẩn khuất bóng tối, nhưng đầy quyết tâm.
23 Khi đã có thể thấy đường trở lại, Elena ngước nhìn lên tòa nhà. Thầy Newcastle đã nói gì đó về nhà thờ. Có phải thầy muốn nói đến nhà thờ này không? Cô tránh xa mặt tiền nhà thờ và lối vào cổng chính.
24 Cả bọn con trai cũng khóc. Elena hết hồn ép sát mình vào ban công. Cô không thể thôi nhìn được, mặc dù đó là việc khủng khiếp nhất mà cô từng thấy. Frances Decatur đứng dậy, khuôn mặt vốn đã chẳng có gì đặc biệt lúc này đây càng xấu hơn vì đau buồn.
25 Chẳng lẽ Stefan kể với cậu ấy rồi sao? Elena đưa mắt tìm kiếm những người đến dự tang lễ phía dưới, đến lúc này cô mới nhận ra không có Stefan trong đó.
26 "Ôi, Stefan, Stefan. . . " Cô cảm thấy anh đờ người ra vì kinh ngạc. Stefan khẽ ôm lại cô một cách máy móc, giống như Elena chỉ là một người lạ mặt đã tưởng nhầm anh là ai đó khác vậy.
27 Nhưng anh ta đã đối xử rất đàng hoàng với cô trong lúc cô đang rối trí và mất hết sáng suốt, đã tìm nơi trú ẩn và giữ cô được an toàn. Và Damon cũng không hôn Elena lúc cô đang trong tình trạng dễ bị lợi dụng nhất đó.
28 Stefan lắc đầu, mắt không rời cửa sổ. "Không gì cả. " Anh nói gọn lỏn. "Ta cũng không. " Damon nheo mắt lại, đầu hơi ngửa ra sau như thầm ước lượng, nhưng hàm răng hơi nhe ra của anh ta làm cho Elena nghĩ đến con chó săn.
29 Không gian tràn ngập những âm thanh như vẳng lên từ địa ngục, từ tiếng sủa chát chúa khiến cho những thanh rầm nhà thờ rung lên bần bật và Elena váng hết cả đầu óc, cho đến những tiếng gầm gừ không dứt trong cổ họng mà cô cảm thấy nhiều hơn là nghe thấy.
30 Mình đang làm gì thế này? Tấn công Damon chỉ vì anh ta không bảo vệ mấy người kia khỏi bầy chó đang tấn công họ sao? Sao mình lại vô lý thế nhỉ. Elena thở mạnh, thả lỏng bàn tay và liếm môi.
31 Elena bước đến chỗ bức tường phía sau hàng ghế cuối cùng, áp tay lên đó và từ từ ngồi bệt xuống. Cùng một lúc mọi thứ vừa có vẻ như hỗn loạn, vừa rõ ràng đến mức đang sợ.
32 "Tôi tin lời anh. " Elena bảo. Đầu óc cô đang hoạt động hết công suất. Cô quay sang Stefan. "Chẳng lẽ anh không cảm thấy sao? Có thứ gì đó khác ở thị trấn Fell's Church này, thứ gì đó thậm chí còn không phải là con người - ý em là chưa từng bao giờ là con người.
33 Lúc đó mình đang mất trí, đang bấn loạn, cô tự nhủ với bản thân, nhưng thoáng kí ức đó không chịu biến mất. Rồi Elena nhớ ra một thứ khác: Cung cách Damon đã cư xử đêm hôm đó, chuyện anh ta đã bảo vệ cô, thậm chí đối xử dịu dàng với cô.
34 "Mình chẳng làm gì được để thay đổi chuyện này, phải không anh?" cô khẽ hỏi. Stefan chẳng hề giả bộ hiểu sai ý cô. "Ừ" Anh cũng đáp khẽ. Elena thấy như mình đã bước qua ranh giới vô hình cuối cùng và chẳng có cách chi quay trở lại nữa.
35 Những người kia lúc này đã bất an sẵn, giờ trông có vẻ hoảng hốt. Họ đứng chen vai thích cảnh, không ai muốn tiến lên phía trước về hướng mấy con chó cả.
36 "Nào Chelsea, ngoan nào. Lại đây. " Doug Carson đã tiến gần tới hàng đầu tiên của đám chó. Tất cả mọi cặp mắt của cả người và chó đều dán chặt vào anh, những cử động dù nhỏ nhặt nhất cũng dừng lại.
37 Elena chạy ngược lên cầu thang nhanh hết mức có thể, cầu mòng dì Judith chưa kịp thấy mình. Damon đang đứng bên cửa sổ. "Tôi đâu có xuống dưới đó được.
38 "Mọi chuyện thế là kết thúc. " Damon bảo, giọng nghe như chẳng quan tâm mấy, nhưng Elena đã liếc anh ta một cái sắc lẻm. Thôi được rồi, quỷ tha ma bắt cô đi, tôi sẽ làm gì chứ? Cô nghĩ thầm.
39 "Ném xuống giếng hả?'' Damon tựa lưng vào bức tường đối diện, khoanh tay trước ngực. Anh ta tỏ vẻ kinh ngạc một cách nhã nhặn. "Vào đêm Halloween, cái đêm thầy Tanner bị giết ấy.
40 "Dù cho cái thứ này có là gì thì nó cũng rất mạnh. " Elena bảo. "Tôi cảm nhận được điều đó khi nó đuổi theo mình, giống như nó che phủ cả bầu trời ấy.
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 12