1 CHƯƠNG 1 Cô cần một người đàn ông. Tốt nhất là một người có sẵn một trăm năm mươi nghìn đô la. Alexandria Maria McKenzie nhìn chăm chú vào đống lửa nhỏ nằm giữa sàn phòng ngủ và tự hỏi liệu mình đã hoàn toàn mất trí hay chưa.
2 CHƯƠNG 2 Nick nhìn quanh, hài lòng với kết quả. Căn phòng hội thảo tách biệt mang lại không khí làm việc, bó hoa tươi mà thư kí đã đặt chính giữa bàn gợi lên một dấu ấn mang phong cách cá nhân giữa chất liệu của chiếc thảm nhung màu rượu nho, vẻ lóng lánh sang trọng của gỗ anh đào và những chiếc ghế da màu bơ.
3 Cô xoay xoay gót chân. Sự mất kiên nhẫn khắc thành từng đường nét trên gương mặt anh. Người đàn ông này không có sự tha thứ cho bất kỳ cảm xúc bộc phát nào.
4 CHƯƠNG 3 Alexa tỏ ra lúng túng trên chỗ ngồi khi im lặng trong chiếc xe BMW đen bóng kéo dài giữa họ. Cái người có - vẻ - là - chồng cô trông không thoải mái, anh đang cố tập trung vào chiếc máy nghe nhạc MP3.
5 CHƯƠNG 4Nick quay lại nhìn cô dâu đang say ngủ của mình. Đầu cô ngả vào cửa chiếc xe Limousine. Chiếc bờm tóc bị xé rách và dây buộc màu trắng nhàu nhĩ đang nằm dưới chân anh.
6 Anh nhấn bảng điều khiển và giai điệu của bài Madame Butterfly vang lên từ dàn loa hiệu Bose. Anh đổ đầy hai ly và đặt lên chiếc bàn cà phê. Cô ngồi cạnh anh, chân bắt chéo.
7 CHƯƠNG 5 Alexa nhìn xuống đám đông và ước mình có thể trở lại tiệm BookCrazy để tổ chức buổi đọc thơ tối thứ Sáu. Bữa ăn đầy tính công việc tối nay là một bước ngoặc trong sự nghiệp của Nick.
8 CHƯƠNG 6 Alexa ngồi đối diện với cha mẹ mình quanh chiếc bàn. Bàn tay run lên vì sung sướng như được giải thoát khi cô đẩy tấm séc qua chiếc bàn phòng bếp mòn vẹt được bao phủ bởi lớp nhựa có màu vàng vui tươi giống ánh mặt trời.
9 CHƯƠNG 7 Nick đóng cửa và ngã vào chiếc ghế da. Anh nhìn bản vẽ và cuộn bàn tay thành nắm đấm siết chặt để kiềm chế cảm giác nôn nóng. Anh muốn sáng tạo.
10 Cô thôi không co rúm lại nữa mà cố kiễng lên cao hết cỡ trên đôi chân trần của mình. “Em phải nói dối! Em đang sống với một kẻ ghét động vật, một người thà nhìn lũ chó con vô tội trong lò thiêu còn hơn là để chúng làm nhốn nháo nhà anh ta lên!” Nick rít lên qua kẽ răng.
11 CHƯƠNG 8 Nick đứng ở bến tàu và ngắm nhìn dãy thuyền dập dềnh trên nước. Những con sóng chờn vờn nhô lên và xô vào bờ như báo hiệu mùa đông sắp tới. Ánh mặt trời lúc hoàng hôn rừng rực màu da cam cắt ngang qua nền trời đen u ám và phác những tia sáng tạo thành hình cong cong của chiếc cầu Newburgh - Beacon.
12 Cô gật đầu và xiên thức ăn nhét vào đầy miệng. “Chính xác. Vậy, anh sẽ tới chứ?” “Chắc chắn rồi. ” Sự thay đổi thái độ chóng mặt của anh làm cô dừng lại, nhưng cô lờ nó đi.
13 Không khí mát mẻ như ùa vào da thịt, nhưng cái nhìn của anh như nuốt từng phần da thịt để lộ ra như thiêu đốt cô. Đầu nhũ hoa cứng lại thành hai núm nhỏ và lớp lụa nhanh chóng bám lấy chúng, sau đó tiếp tục trơn tuột xuống phía dưới.
14 CHƯƠNG 9 “Anh không muốn đi. ” “Em đã nghe anh nói lần thứ nhất, thứ hai, và thứ ba rồi. Giờ thì yên lặng và lái xe chậm thôi nhé. Rượu sẽ bị lật ngược đấy.
15 Hơi thở của cô như bị đánh cắp và trở nên gấp gáp hơn khi anh mân mê ngón tay mình nơi khe hẹp ẩm ướt. Cô túm lấy vai anh lại và lắc đầu phủ nhận cái sức mạnh mà anh đang tác động lên mình.
16 CHƯƠNG 10 Cô đã mang thai. Alexa nhìn chằm chằm vào chiếc cửa đóng kín, nơi vị bác sĩ vừa rời khỏi. Phải, cô có cảm thấy một chút buồn nôn. Phải, cô đã không đến kỳ như đáng lẽ ra phải đến.
17 CHƯƠNG 11 Hai tuần sau Nick nhìn ra ngoài cửa sổ bếp. Con chó vàng nằm cạnh chân anh. Một cốc cà phê đang tỏa khói đặt cạnh khuỷu tay. Anh thẫn thờ trong mấy ngày qua như một bóng ma.