1 ***Trái đất năm 3056***
“ Ha ha ha …. Cái đồ phế vật ’’
“ Đồ con rơi. Ha ha ha …. Gọi ta một tiếng đại ca xem nào’’
. . .
Ở trong góc con hẻm nhỏ tập trung một đám trẻ con 8-9 đang không ngừng đánh đập , buông lời chửi rủa một cô bé tầm 6 tuổi bộ dạng ốm yếu , chật vật không chịu nổi đang cầu xin lũ trẻ kia buông tha.
2 Cạnh
Thấy cửu phòng bật mở , Hướng Thiên Di vui mừng ôm chầm lấy Hướng Dương : “ Tiểu Dương à ~. Sao mà tỷ đi lâu thế ? Em đói sắp chết rồi đây. ”
“Em chết đi cũng được chị có thêm phần cơm.
3 Trong căn phòng nhỏ có bốn cặp mắt nhìn chằm chằm đứa trẻ trên giường như sinh vật lạ. Có thể không lạ được sao khi chúng nhìn cô bé nhỏ nhắn nhưng lại ăn hết cả 2 phần cơm lớn.
4 “ Mấy người giải thích xong chưa ?” Không biết từ lúc nào Hướng Dương đã đứng bên cửa âm trầm hỏi.
“Rồi , rồi a !” Âm thầm chảy nước mắt trong lòng , ba người kia vội vàng đáp lời.
5 “ Đăng kí nhiệm vụ gì ? ” Một người đàn ông có vẻ to lớn nhíu mày nhìn Hướng Dương.
“ Dạ nhiệm cấp A1 …” Hướng Dương cười cười trả lời. Số cô xui thật rồi.
6 “ Ha…” Vặn cổ tay Hướng Thiên Di cực kì hăng hái làm vài động tác khởi động “Lâu rồi không được đánh a. ”
Đẩy Hướng Nguyệt lên phía trước , Hàn Trạc Thần ra hiệu an tâm : “ Không sao đâu , tang thi chuột không mạnh lắm đâu.
7 “ Tôi về rồi đây. ” Nhìn mọi người ở trước mặt sạch sẽ , Hướng Dương thở hắt ra một hơi. Tưởng có chỉ có ba tang thi cấp 2 ngờ đâu đến nơi còn xuất hiện thêm hai tang thi cấp 4 làm cô xử lý có chút chật vật a.
8 Một đoàn 5 người từ từ tiến đến chỗ Băng linh thảo. Không gian xung quanh không có lấy một bóng tang thi, hay cây cỏ nào cả. Mọi thứ đều sụp đổ, vỡ nát.
9 Lại thở dài, Hướng Dương quay đầu đợi Hàn Lãnh Thiên ở cách xa cô một khoảng. Tiếp tục kiên nhẫn đưa tinh thần lực dò xét xung quanh nhưng cô vẫn không cảm nhận được gì.
10 "Dương. . . . " Hàn Lãnh Thiên lo lắng gọi.
"Hả. . . à. . . ờ. . . " Nghe Hàn Lãnh Thiên gọi Hướng Dương giựt mình. Nãy giờ cô lại xuất thần nhìn cậu bé.
11 "Thiên, bình tĩnh lại!" Nhận thấy sự lo lắng của Hàn Lãnh Thiên, Hướng Dương trầm giọng quát to. Dù đã phong ấn thính giác nhưng Hàn Lãnh Thiên vẫn hiểu được Hướng Dương nói gì lập tức trấn định lại.