41 "Ta nghĩ là hiểu. " Anh ta nở nụ cười bí hiểm và chiếm hữu. "Ta đã bảo Stefan ngay từ đầu rằng, nó thật là ích kỷ khi không chịu chia sẻ cô em với ta.
42 "Chẳng có ai giống như vẻ bề ngoài của họ cả. " Elena nói. "Cái gì cơ?" "Đó là điều Bonnie nói trong tang lễ. Cậu ấy lại lên cơn ấy mà. Em nghĩ điều đó có thể có ý nghĩa quan trọng.
43 Elena có thời gian để ngẫm nghĩ chuyện đó trong lúc ngồi trên căn gác trống không, ở dưới thiên hạ đã lục rục rời khỏi nhà thờ, và bên ngoài bầu trờ vốn u ám càng lúc càng tối hơn.
44 Meredith thở hổn hển, đưa mắt nhìn quanh phòng như mong có ai đó đến giúp mình. Khi chẳng có ai hết, cô bạn tiến về phía cửa làm như thể Elena là thú dữ vậy.
45 Meredith báo trước sự trở lại của mình bằng cách cứ thì thào lặp đi lặp lại câu "Đừng hét lên nhé, đừng có mà hét lên đấy. " khi xô Bonnie qua ngưỡng cửa.
46 Elena sục sạo trong trí óc tìm giải pháp. "Cậu có thể xem thử răng mình này," cô bảo, vạch môi trên ra, đưa ngón tay vào gõ gõ một chiếc răng nanh. Cô có thể cảm nhận được chiếc răng dài ra mà thu ngắn lại theo phản xạ, như những chiếc móng vuốt mèo lười nhác.
47 Elena gật đầu. "Cậu nói đúng. Rất khó giải thích, nhưng mình sẽ cố gắng. " Cô hít một hơi thật sâu. "Bonnie, cậu có nhớ cái ngày đầu năm học không? Đó là lần đầu tiên mình nghe cậu dự đoán tương lai.
48 "Ôi Chúa ơi, thật là lãng m. . . " "Không, không hề. " Elena ngắt lời Bonnie một cách thô bạo. "Không hề lãng mạn chút nào hết. Stefan đã phải sống với mặc cảm tội lỗi từ lúc đó đến nay, và mình nghĩ Damon cũng thế, mặc dù còn lâu anh ta mới chịu thừa nhận.
49 “Ôi. ” Điều bí ẩn về lí do Quyền năng của Stefan tối hôm đó lại mạnh như vậy đã được giải đáp. Cả việc tại sao từ lúc đó đến giờ nó lại giảm đi nữa. “Meredith, Stefan có bị tình nghi không?” “Thì bố của Stefan cũng cố gắng làm cho cậu ấy trở thành nghi phạm, nhưng cảnh sát thấy thời gian không khớp.
50 “Mình thì nghĩ là,” Meredith lên tiếng, đưa mắt nhìn sang Elena, “cậu nên quên cái ý nghĩ biến Damon thành người tình trong mộng đi. ” “Đúng thế,” Elena nhấn mạnh “Anh ta có giết thầy Tanner, Bonnie à.
51 “Ôi trời, Bonnie, thật bó tay với cậu!” Meredith kêu. “Vickie là nạn nhân, không phải nghi phạm, còn nếu Matt mà là thế lực tàn ác thì chắc mình là thằng gù nhà thờ Đức Bà quá.
52 Alaric Saltzman – sao thầy ấy hỏi gì mà lắm thế? Người ta gọi thầy đến Fell’s Church để làm gì? Bà Flowers – Bà ấy xử sự kiểu gì lạ vậy? Sao bà không chịu mở cửa cho bọn mình vào cái đêm Stefan bị thương? “Tốt rồi,” Elena bảo.
53 “Ừ, dĩ nhiên rồi,” Elena chua chát bảo. Những mạch máu của cô đang bốc cháy, đó chính là cái cô cảm thấy lúc này. Trước đây Stefan đã từng miêu tả về nó, nhưng Elena chưa bao giờ thực sự hiểu ý anh; cô chưa bao giờ nhận ra anh phải trải qua điều gì khi đang trong cơn đói.
54 “Anh ta không sao đâu,” Elena lại lắc đầu. “Và đừng có lo, mình không để cho anh ta quay trở lại đâu. Mình sẽ gặp lại hai cậu cũng giờ này ngày mai. Bye bye.
55 “ Không có gì,” Bonnie đáp với một cố gắng can đảm lắm như không có chuyện gì. Nhưng đôi mắt nâu của cô bạn mở to và kém linh hoạt. “ Thế hôm nay cậu làm gì ở đây thế? Sáng nay, tôi và Meredith có ghé qua nhà trọ để điều tra bà Flowers, nhưng chẳng ai mở cửa hết.
56 “Nó đang ở trại chó mèo lạc. Họ đang cách ly lũ chó ở đó, tất cả cáccon mà họ bắt được. ” Sue chùi mắt, đứng thẳng người dậy, lúc đó Stefan mới nhẹ người khi thấy nguy hiểm đã qua.
57 Elena Stefan siết chặt tay lại thành nắm đấm bên dưới gầm bàn, thấy một nỗi đâu từ từ dấy lên trong lồng ngực. Hắn không cố tình nghĩ về cô. Cách duy nhất khiến hắn có thể chịu đựng được suốt năm ngày vừa qua là giữ cho Elena nằm ngoài ria tâm trí của mình, không để cho hình ảnh của cô tiến lại gần hơn.
58 Ngày 5 tháng Mười Hai – Mình không biết mấy giờ, có lẽlà đầu giờ chiều. Nhật ký thân mến. Damon mang cậu về ình vào sáng nay. Stefan bảo không muốn mình quay trở lại gác xép nhà thầy Alaric nữa.
59 Stefan nhíu mày, trán càng nhăn tít khi thấy Vickie Bennett lảng vảng bên ngoài cửa phòng học lịch sử, đôi mắt rụt rè và hoảng sợ. “Tôi ở ngay ngoài nhé,” hắn nói với Bonnie một câu đầy ẩn ý, cô bạn gật đầu.
60 “Mọi chuyện ổn chứ?” Stefan hỏi Bonnie, khi họ sóng bước cạnh nhau. “Ừ, dĩ nhiên. Thầy Alaric biết ba đứa bọn tôi – Vickie, Caroline và tôi – đã trải qua nhiều chuyện, nên thầy chỉ muốn bọn tôi biết là thầy ủng hộ thôi mà” Bonnie đáp, nhưng ngay cả vẻ lạc quan ngoan cố của cô bạn về ông thầy lịch sử nghe cũng có vẻ gì đó khiên cưỡng.