1 Điện thoại trên bàn đổ chuông một hồi dài nhưng Sallie không rời mắt khỏi máy tính hoặc tỏ ra một dấu hiệu nào cho thấy cô chú ý đến tiếng chuông. Brom thở dài, vươn người qua bàn và nhấc máy.
2 Sallie đứng trước gương, nhìn chăm chú vào bức ảnh trên tay mình, bức ảnh chụp năm cô 18 tuổi. Cô nhìn lại bóng mình trong gương một lần nữa, cố tìm ra điểm khác biệt.
3 Buổi sáng trôi qua thanh bình không xảy ra bất cứ điều gì bất thường, mặc dù vậy Sallie vẫn nhấp nhổm như một cái máy dự báo thời tiết để theo dõi bất cứ động tĩnh nào của Rhy.
4 Sallie nhìn chằm chằm vào bàn phím một cách rầu rĩ, nặn óc cố sắp xếp câu chữ cho hợp lý, nhưng đầu óc cô trống trơn còn tờ giấy trắng thì nằm gọn trên máy gõ.
5 “Ôi! Đồ ngốc,” Sallie thì thầm với Chris, bị giằng xé giữa việc phá ra cười và lo lắng khủng khiếp. Rhy thường trở nên nguy hiểm mỗi khi anh nổi giận.
6 Tối đó trước lúc họ tới Sakarya, Sallie đã lên giường rất sớm, mong rằng cô có thể ngủ được vì chuyến bay sẽ kéo dài và cô chưa bao giờ có thể nghỉ ngơi được trong suốt chuyến đi.
7 Sallie thư thả thức dậy, quá thoải mái và thỏa mãn để cô từ bỏ giấc ngủ. Cô cảm thấy hoàn toàn dẻo dai, lâng lâng, như thể cô đang bồng bềnh trên biển vậy.
8 Vào sáng hôm tiệc từ thiện Sallie là một mớ lộn xộn, một phần là kết quả của việc giam chặt mình trong phòng cỏn con đó hai ngày rồi và phần khác là bởi cô phát ốm lên để đối mặt với Rhy lần nữa.
9 Cô đã quá giận dữ rằng cô hành động vô vọng, không thể quyết định làm cái gì. Cô lên xe buýt và đi không mục đích, mong muốn mãnh liệt rằng cô có thể xiết đôi tay mình xung quanh cổ họng của Rhy.
10 Ý thức công việc đã hoàn thành cô cảm thấy khi cô nhìn chằm chằm vào trang cuối của bản thảo vượt qua bất kỳ điều gì cô đã trải qua khi là một phóng viên.
11 Những ngày trôi qua chậm chạp, thoát ra khỏi sự tồn tại. Giống như một con cá hồi quay trở lại nơi nó đã sinh ra để đẻ trứng và chết đi, cô đã quay trở lại nơi chôn nhau cắt rốn của mình, thị trấn nhỏ bé vùng nông thôn, nơi mà cô đã trưởng thành, nơi mà cô đã gặp Rhy và kết hôn với anh.