1 Leandros Petronades lười biếng ngồi tắm nắng trên boong thuyền du lịch của mình và nhìn ra phía vịnh San Esteban. Tâm trạng anh đang thực sự mãn nguyện.
2 Mặc xác bọn họ, Isobel nhắc đi nhắc l
i đến mười lăm phút sau đó, đến tận lúc họ mặt đối mặt tại phòng họp sang trọng với bức tường được đóng ván gỗ cao cấp và những bức chân dung tưởng tượng về những vị chủ cũ của công ty Leondros.
3 Ngoài đường, Isobel gọi một chiếc taxi, và đưa cho người tài xế địa chỉ của khách sạn rồi ngồi dựa v
ào ghế với một tiếng thở dài run rẩy. Có lẽ nàng nên ngồi đợi Lester Miles đến để tham gia cùng nàng nhưng ngay tại thời điểm quan trọng đó nàng không muốn bất kì ai chứng kiến tình trạng nàng trong lúc đó.
4 Đồ dối trá, Isobel thầm rủa trong lúc chạy trốn. Nàng đã trở thành những gì mà anh ta muốn nàng làm. Nhưng cái nàng không hề ngờ tới rằng đó là một đòn chí mạng cho chính trái tim ngốc nghếch của mình!
Nhưng anh ta đã không đuổi theo nàng, có nghĩa là họ đã quay trở lại như lúc ban đầu, nàng chán nản nghĩ.
5 Leandros quay đầu nhìn chằm chằm vào phòng ngủ bé xíu của khách sạn, với sàn nhà cẩm thạch màu xám đầy vết trầy xước và đống đồ nội thất cứ như từ thời Chiến tranh Thế giới thứ Nhất để lại.
6 Việc đi bộ đến căn nhà đem lại cho nhiều can đảm hơn Isobel nghĩ. Ngay lúc đó, Leandros đang đong đưa cánh cửa trước làm nàng không khỏi lo thầm trong bụng.
7 “Thả tôi ra, kẻ cục súc lăng nhăng”, nàng phỉ nhổ vào anh.
“Ồ, thế là không tốt đâu”. Anh lè nhè.
“Anh nghĩ mang tôi đi đâu?”
“Em thực sự nghĩ tôi có thể để em ngủ ở những cái giường khác hơn là tại chính giường của chúng ta sao? Isobel ngốc nghếch”.
8 Anh gõ nhẹ cửa phòng rồi bước vào. Isobel quay lại nhìn mình trong gương lần cuối và chẳng thể nhận ra chính bản thân mình.
Từng ngón tay run rẩy lướt nhanh trên bộ váy ngắn bó sát mà nàng đã lựa chọn.
9 Allise tìm thấy Isobel đang ngồi trên sàn phòng tắm nằm ngay dưới sân hiên, má nàng tựa vào chiếc bồn cầu sứ trắng. Với một tiếng kêu thiếu can đảm, người quản gia nhanh chóng hướng về phía trước.