1 Ngày hôm qua, Carl Hades đã ăn đạn của một gã đàn ông mặc quần chip chữ T màu đen và bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng. Kể cả với đặc thù nghề nghiệp của mình, một đực rựa trăm phần trăm như anh khó mà tiêu hóa được điều ấy.
2 “Bình thường thôi mà. ” Quỳ gối, Katie Ray nhìn chằm chằm cái bồn sứ và cố gắng chống lại cơn buồn nôn đang có nguy cơ bùng phát bất cứ khi nào cô nghĩ về đám cưới.
3 Joe Lyon ra khỏi buồng thử quần áo và bước lên bục để người thợ may có thể đánh dấu viền gấu quần tuxedo. Và anh ước gì người thợ may nhanh nhanh tay lên.
4 Carl đậu xe phía sau chiếc Honda màu xám bạc đã đỗ phía trước một con bạch tượng của ngôi nhà. Anh để máy xe tiếp tục nổ trong khi nghe đĩa CD. Theo như mẩu đối thoại giữa anh với bà Jones, anh cho rằng có thể anh cần thêm một chút nhạc rock của Zeppelin trước khi đối diện với bà ta và câu chuyện về các cô dâu tương lai bị mất tích của bà ta.
5 Ngay sau khi cài cửa, kẻ sát nhân đi ngay về phía hành lang. Hắn nín thở cho tới khi ra đến căn phòng phía trước, cho tới khi hắn rời bỏ bóng tối và nhìn thấy máu.
6 Les bước vào nhà hàng Dave’s Place, để lại bên ngoài mùi vị nặng trịch, lạnh lẽo của cơn bão, cô hòa mình vào sự ấm áp và mùi hương thịt nướng ở đây. Quá nhiều tỏi, cô nhận thấy ngay.
7 Les mỉm cười với người hùng của cô. “Cảm ơn anh đã giúp tôi thoát khỏi anh ta. ” “Vinh dự của tôi. ” Đôi mắt gợi cảm của anh ta lấp lánh. Vinh dự. Nhớ không nào? Cô chỉ còn.
8 Căn nhà tối om, dường như Katie ngọt ngào của hắn không có nhà. Không sao. Hắn sẽ đợi cô. Kẻ sát nhân đỗ xe trên phố và di chuyển nhẹ nhàng. Cái lạnh buốt giá xuyên qua chiếc áo khoác đen của hắn, nhưng kiểu thời tiết này giữ mọi người ở cả trong nhà, nghĩa là mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
9 “Có đồ nghề hả?” Carl nhảy dựng lên để nhìn tận mắt. “Không phải là đồ nghề,” Katie nói. “Là quần áo. ” Anh nhìn cô chằm chằm. “Quần áo à?” Cô đứng lên và mở khóa cái khoác của anh.
10 “Việc quái gì mà tôi lại phải đột nhập vào nhà qua cửa sổ trong khi tôi có chìa khóa nhà chứ?” Joe nắm chặt tay lại, càng lúc càng bực mình hơn vì mấy viên cảnh sát cứ cố làm như anh là kẻ có tội trong khi thậm chí người phụ nữ ban đầu gọi cảnh sát bây giờ có vẻ cũng tin tưởng anh.
11 Les đi vào bếp, để tránh Joe chứ chẳng phải vì cần cái gì ở đó. Không may ở chỗ, anh không phải loại người để người khác thoát dễ dàng. Anh đi theo cô vào trong bếp và găm vào cô một cái nhìn buộc tội nữa.
12 Les nhìn Joe cào tay lên mái tóc. Lần nữa. Rõ ràng là một thói quen khi bị kích động. Một thói quen khiến cho mái tóc của anh ta dựng đứng lên trông như kiểu tóc bò liếm của một chú bé.
13 Con trai ông ở cái chỗ quái quỷ nào không biết? Buck từ chỗ băn khoăn đến đi đi lại lại trong chừng hơn ba tiếng đồng hồ, và con chó xù lông xoăn chết tiệt cũng đi đi lại lại với ông.
14 “Cảnh sát đây!” Một giọng nói quát lên. Một giọng nói quen thuộc. Một giọng nói dối, bởi vì anh ta chẳng phải là cảnh sát. “Là người nhà cả,” ông Hades nói.
15 Les ngắt điện thoại di động và nhìn thoáng Joe. “Khoảng mười phút nữa là cô ấy được ra. ” Joe gật đầu, ngả người ra ghế và nhắm mắt lại. Les ngắm nghía nếp nhăn lo lắng hằn giữa đôi mày anh.
16 “Đừng nói thế. ” Les thả rơi viên đá lạnh ngắt lên bàn. “Ôi, Chúa ơi, tôi đã làm gì thế này?” “Đây không phải là lỗi của em. Anh mới là người đã đính hôn ở đây.
17 Katie ngồi hẳn dậy, cơn ngái ngủ qua đi. “Carl Hades? Có phải là Hades không? Trông anh ấy có giống Antonio Banderas không?” Les ngồi phịch xuống mép giường và che miệng ngáp.
18 “Cậu đừng có mà mở cửa ra đấy!” Les kêu lên ở đằng sau cô. “Là người giao hoa thôi mà. ” Katie ngoảnh lại và nhìn thấy Les đang lăm lăm cái chân đèn bằng đồng trong tay như vũ khí.
19 Carl đã tập chạy sáu cây số, tắm gội, và vừa mới cạo râu xong thì nghe thấy tiếng bố. “Con trai?” Anh cau mày với bóng mình trong gương. Anh thực sự cần đòi lại chìa khóa.
20 Katie đã làm việc trong bốn giờ nhưng mới chỉ hoàn thành được phần việc của một giờ thôi. Trong đầu cô luôn nhảy nhót các vấn đề. Gạch đầu dòng thứ nhất: Tabitha ngã xuống và những hình ảnh cứ diễn đi diễn lại.