Nhẫn Đông Chương 3 Phần 3
Chương trước: Chương 3 Phần 2
Chương 3: Nơi bình yên nhất là nhà
Phần 3
Cuộc sống cứ yên bình trôi đi. Điều này làm cho hai con người phải chạy trốn khắp nơi từ lúc mới gặp cảm thấy không quen. Thế nhưng, lần đầu tiên Nhẫn Đông cảm thấy mình sống như một con người, nụ cười cũng nở trên mặt nàng thường xuyên hơn. Tuy nhiên, nàng chưa từng ngủ chung giường với Quy Ngôn đêm nào, thậm chí có lúc, nàng không hề có mặt ở nhà.
Nhẫn Đông không nói, Quy Ngôn coi như không biết. Hai người sống với nhau rất hòa thuận vui vẻ. Ai cũng nói tình cảm giữa họ thắm thiết vô cùng. Song, không hiểu tại sao, nụ cười của Quy Ngôn thấm thoát ít dần đi.
Cho đến một đêm, Quy Ngôn nghe ngoài sân có tiếng nôn mửa. Hắn cũng không vờ ngủ được nữa. Hắn bước xuống giường, vừa bước ra ngoài thì thấy Nhẫn Đông ói máu tươi đỏ cả góc sân.
“Về Nam Cương đi.”
Nhẫn Đông hoảng hốt lau miệng, sửng sốt nhìn Quy Ngôn.
“Chàng…”
“Hắn muốn gì thì nàng cứ cho hắn cái đó.” Quy Ngôn nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà nàng chưa nhìn thấy bao giờ.
Nhẫn Đông ôm ngực lắc đầu: “Thiếp đã lấy chàng thì đây là nhà của thiếp. Thiếp không đi đâu hết.”
“Ta đuổi nàng về. Nàng về Nam Cương đi.”
Nhẫn Đông vẫn lắc đầu. Quy Ngôn nổi giận: “Ta tốt ở chỗ nào? Ta làm gì mà đáng để nàng quên mình vì ta?”
“Chàng đã cứu thiếp.” Có lẽ Quy Ngôn không bao giờ biết tất cả những gì hắn làm với nàng, đối với một tử sĩ Vu giáo như nàng mà nói, là ân huệ lớn đến nhường nào, khiến nàng cảm động đến mức nào.
“Ta chưa từng cứu nàng. Lần đầu tiên là do nhất thời nổi hứng, lần thứ hai hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.”
Nhẫn Đông im lặng không nói. Nàng biết, dù chuyện cứu nàng là giả, nhưng che chở cho nàng là thật lòng. Đưa nàng đi ngắm hoa đào, cưới nàng về nhà, bây giờ lại đuổi nàng đi, chuyện gì hắn làm cũng là muốn tốt cho nàng.
Quy Ngôn thấy Nhẫn Đông cụp mắt, đứng vô hồn trong góc, lẻ loi đến độ dường như sắp bị bóng đêm nuốt mất, khóe miệng còn vương vết máu chưa lau sạch. Lúc đó, tim hắn đau nhói.
“Phải làm sao hắn mới bằng lòng giải bùa cho nàng?”
Nhẫn Đông không đáp.
“Hắn muốn gì?”
“Đầu của chàng.”
Quy Ngôn nhíu mày. Hắn ngoác miệng rủa: “Tên này bệnh à!”
Trong tình cảnh này, Nhẫn Đông cũng bật cười vì câu rủa của Quy Ngôn: “Ừ, hắn bị bệnh đó.”
Nhưng Quy Ngôn thì cười không nổi. Hắn dán mắt vào Nhẫn Đông, tựa như muốn nhìn xuyên qua nàng. Nhìn khuôn mặt bình thản ấy, đã ngàn năm nay, lần đầu tiên Quy Ngôn cảm thấy trái tim mình vừa đập, vừa đau.
“Từ nhỏ, thiếp đã được nuôi dạy như một tử sĩ. Không có tự do, không có tôn nghiêm, chỉ là một công cụ. Thiếp biết rồi một ngày nào đó thiếp sẽ chết vì người khác, có lẽ… chỉ vài giây nữa thôi… Nhưng ai cũng thế, biết mình sắp chết, nhưng vẫn muốn sống tiếp. Thiếp cũng vậy… Cho dù chỉ có thể sống thêm trong chốc lát, thiếp cũng nguyện vì những phút giây ngắn ngủi đó mà dốc hết toàn lực… Ít ra trước kia, thiếp cũng từng nghĩ như vậy.” Nhẫn Đông nói. “Nhưng Quy Ngôn chàng ơi, gặp chàng, thiếp mới thấy xưa nay mình chưa từng sống một cách đàng hoàng. Như chàng đã nói, thiếp sống, nhưng còn lạnh lẽo hơn cả người chết.”
“Giáo chủ bắt thiếp giết chàng. Thiếp nghĩ, nếu như thiếp làm thế thật thì sau này cho dù thiếp sống thêm hàng trăm hàng ngàn năm nữa thì cũng chẳng còn gì vui vẻ. Nhưng bây giờ, dù thiếp thổ huyết, ngực đau như cắt, nhưng thiếp lại cảm thấy cuộc đời vui vẻ hơn bao giờ hết. Quy Ngôn à, hạnh phúc thật sự không phải là sống lâu…”
Yết hầu Quy Ngôn khẽ giật. Làm sao mà hắn không hiểu điều đó chứ. Từ lâu hắn đã biết thân thể của Nhẫn Đông đã bị sâu độc đục khoét nặng nề rồi, cho dù có được giải độc cũng không thể nào hồi phục. Vậy nên hắn mới im lặng để cho Nhẫn Đông theo hắn về.
Sống đã ngàn năm, hắn biết mình lòng dạ sắt đá hơn bất cứ ai. Hắn cứ tưởng hắn có thể bình tĩnh nhìn Nhẫn Đông đau đớn từng đêm, cũng như hắn từng nhìn biết bao người đau đớn, rồi sau đó thản nhiên cùng nàng sinh ly tử biệt.
Nhưng, hắn đã đánh giá cao bản thân, và đánh giá thấp Nhẫn Đông.
Không biết tự lúc nào, cô gái mang sắc mặt lạnh lùng này đã không còn đơn giản chỉ là “khách qua đường” trong cuộc đời hắn.
“Thật ra sức khỏe của thiếp như thế nào, Quy Ngôn chàng rõ hơn ai hết. Chẳng phải chàng đã định đoạt thay thiếp rồi sao? Tại sao bây giờ lại muốn đuổi thiếp đi…”
“Nàng tưởng…” – Quy Ngôn nhíu mày, mở miệng một cách khó khăn – “Rằng ta không biết đau sao?”
Quan tâm tắc loạn. Cuối cùng hắn cũng đã động lòng.
Nhẫn Đông sững người. Trái tim dồn nén dòng máu vừa đau đớn vừa ấm áp chảy khắp cơ thể nàng. Nàng cúi đầu, cười như mếu: “Vậy cũng chẳng còn cách nào khác, thiếp vẫn sẽ ở lại bên chàng.”
Yết hầu của Quy Ngôn khẽ giật: “Tùy nàng vậy…”
“Quy Ngôn… Xin lỗi.”
Xem tiếp: Chương 4