Nhẫn Đông Chương 2 Phần 1
Chương trước: Chương 1 Phần 3
Chương 2: Thái tử Trần Quốc
Phần 1
Đêm tháng hai, trời vẫn còn rất lạnh, bốn bề vắng vẻ cô tịch.
Nhẫn Đông bịt miệng Quy Ngôn, trốn trong một đám lau sậy.
Khi họ vừa dập lửa, chuẩn bị đi, Nhẫn Đông chợt nghe thấy tiếng bước chân sột soạt trong rừng rậm. Nàng miệng thốt “chết rồi!”, nhưng vẫn kéo Quy Ngôn chạy về phía bờ sông. Song, nàng không ngờ bọn người được phái đi truy sát nàng lần này lên tới hàng trăm. Chẳng lâu sau, bọn chúng cũng đã kéo tới bờ sông, Nhẫn Đông chỉ còn nước tìm một bụi lau sậy để lánh đi.
Nhẫn Đông liếc mắt nhìn Quy Ngôn, lòng thầm nghĩ, nàng chưa khỏi vết thương, lại phải dắt theo một kẻ phiền toái chỉ biết gây rối, nếu như liều mạng mở đường máu thì chắc chắn không thể được. Kế sách duy nhất hiện giờ là núp trốn, đợi kẻ địch bỏ đi rồi tính sau.
Ánh mắt nàng sắc lẻm nhìn chằm chằm bọn người áo đen tay cầm đuốc sục tìm tứ phía. Kẻ đứng gần bọn họ nhất chỉ cách có nửa trượng. Giờ phút này nếu như không có màn đêm che khuất, e rằng bọn họ sẽ bị phát hiện ngay.
Kẻ truy sát đuổi tới đám lau sậy múa đao loạn xạ, chém đứt một mảng lau sậy lớn. Nhẫn Đông ẩn thân càng ngày càng khó khăn. Nàng nắm chặt mũi tên nhỏ trong tay áo, chờ thời cơ ra tay giết hắn trong im lặng.
Bỗng nhiên, tên áo đen kia run rẩy rồi ngã sóng soài. Nhẫn Đông sửng sốt. Quy Ngôn nhìn nàng cười, huơ chiếc túi nhỏ trong tay, thầm thì: “Ta sợ kẻ khác trộm ngân lượng của ta nên ta đã bỏ bột phấn vào túi, người bình thường hít phải sẽ đổ gục ngay.”
Nhẫn Đông khẽ nhếch mép… Tên trộm nào xui xẻo lắm mới trộm được đồ của hắn.
“Ai đó!” – Một tên áo đen đột nhiên rống to lên. Liền sau đó mấy cây đuốc bị ném thẳng tới, đốt cháy một mảng lau sậy.
Lửa bùng lên. Không trốn được nữa.
“Đưa chiếc túi của ngươi cho ta!” Nhẫn Đông một tay giật chiếc túi của Quy Ngôn, một tay kéo cổ áo hắn nhảy ra khỏi bụi cỏ lau. Nàng giũ tung chiếc túi của hắn, bạc cùng bột bay tứ tán, vô số bóng đen đứng phía dưới nàng nhũn chân không kịp kêu một tiếng.
Vừa tiếp đất, Nhẫn Đông phành phạch phủi tay, trả lại túi cho Quy Ngôn, còn hắn thì mắt ngấn nước, vội vàng chạy tới lượm bạc, miệng còn tru tréo: “Ôi ngân lượng của ta! Trời ơi nương tử ơi là nương tử!” Hắn quay đầu, trầm giọng lên án: “Nương tử! Sao nàng phá gia vậy hả!”
“Ghét thì đừng có lấy nữa!”
Thế là Quy Ngôn cắn môi im bặt, nhìn Nhẫn Đông uất ức, tới khi nhìn thấy té ra Nhẫn Đông cũng hơi chột dạ, hắn mới quay đi nhặt số ngân lượng còn vương vãi: “Nương tử xinh đẹp, lần sau không được thế nữa nhé…”
Chưa dứt lời, vấp phải hòn đá, hắn loạng choạng té sấp. Nhẫn Đông hoàn toàn không để ý tới Quy Ngôn, bị hắn ôm chầm lấy eo, ngã sóng soài dưới đất. Vừa lúc đó hai đường kiếm lạnh lẽo xẹt ngang tai Nhẫn Đông, bên tai nàng có tiếng mũi tên cắm vào da thịt.
Nàng ngơ ngác hồi lâu, chẳng cảm thấy đau đớn chút nào. Nàng cụp mắt nhìn xuống, chỉ thấy trên lưng Quy Ngôn là một mũi tên dài cắm lông trắng, còn hắn, thì nằm bất động trong lòng nàng.
Hắn đã… cứu nàng sao?
Nhẫn Đông hoảng hốt mở to mắt, kinh ngạc nhìn Quy Ngôn đã ngất lịm từ lúc nào.
Quen biết nhau chưa được mấy ngày, hắn đã cứu nàng đến hai lần, mà lần này lại còn liều mình ứng cứu. Nàng nghẹn đi: “Tại sao…”
Tại sao lại vì một kẻ như nàng mà ra nông nỗi này?
Thật ra nếu bây giờ Quy Ngôn vẫn còn tỉnh, hắn sẽ nói thật rằng hắn chỉ vì vấp cục đá mà thôi, đúng lúc đó lại chộp trúng Nhẫn Đông. Thật lòng hắn chẳng vĩ đại đến mức xả thân cứu người.
Nàng nhìn nước sông chảy xiết dưới chân, rồi ôm chặt lấy Quy Ngôn.
Cứ cược một lần thử xem!!
Xem tiếp: Chương 2 Phần 2