Nhẫn Đông Chương 3 Phần 1
Chương trước: Chương 2 Phần 3
Chương 3: Nơi bình yên nhất là nhà
Phần 1
Phòng ốc trên lầu tối đen như mực, chưa kịp lên tới là đã thấy hơi lạnh thấu xương.
“Tên đại phu này rất thích ngươi.”
Nhẫn Đông bước lên bậc thang cuối cùng, chợt người nửa nằm nửa ngồi phía sau mành trúc lên tiếng, giọng giễu cợt: “Đáng tiếc…” Giọng của hắn chẳng biết là của nam hay nữ, kẻ nghe được chỉ thấy lạnh thấu tận tim.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua bức mành trúc, rơi xuống mặt đất. Nhẫn Đông cung kính quỳ một gối, ánh nắng nhấp nhô theo thân hình nàng.
“Diện kiến giáo chủ.”
“Ừ, lâu rồi không gặp, chắc còn nhớ mình là người của Vu giáo chứ hả?”
Sống lưng lạnh toát, Nhẫn Đông cụp mắt lặng thinh.
“Lúc nãy đại phu kia đòi ta gả ngươi cho hắn. Ta đã đồng ý.” Hắn từ tốn nói, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như đang bị lăng trì, “Nhưng chắc ngươi cũng biết, xưa nay chưa có kẻ nào bước ra khỏi Vu giáo mà còn sống sót.”
Lông mi dài che khuất cảm xúc biểu lộ trong đôi mắt Nhẫn Đông. Nhìn nàng giờ đây như con rối vô hồn.
“Niệm tình đại phu đã cứu mạng ta, ta đã đồng ý thả ngươi đi. Nhưng mà…”
Một tia nắng bỗng chốc xuyên qua khe hở của mành trúc, phá vỡ làn khói xanh dâng lên từ lư hương trong phòng, chiếu thẳng vào giữa hai đầu lông mày Nhẫn Đông.
Nàng rên lên một tiếng, bủn rủn cả tay chân, nằm liệt dưới đất, tay ôm chặt lồng ngực đang nhói lên từng cơn, càng ngày càng đau dữ dội như bị kim đâm vào. Lúc đầu Nhẫn Đông cắn răng liều mạng chịu đựng, nhưng sau đó thì, nàng đau đớn tới mức cử động cũng là đòi hỏi khó mà đáp ứng.
“Bùa cắn tim ta đã phát, sau này, đêm đêm con sâu độc sẽ cắn vào tim ngươi. Hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng thì ta sẽ cho ngươi thuốc giải, trả tự do cho ngươi.”
Nhẫn Đông nghĩ, nếu như lần này moi được tim mình ra thì hay biết mấy. Như vậy, nàng không cần phải chịu đau đớn vì bùa ngải, không cần phải làm chuyện trái với lương tâm, không bị mất tự do, không bị kẻ nào thao túng.
“Lúc nãy tên đại phu đó đã nhìn thấy mặt ta khi bắt mạch. Đã thế thì, ta không thể để cho hắn sống. Ta biết hắn không phải người thường, người ngoài giết hắn ắt không hề dễ dàng, nhưng hắn rất coi trọng ngươi, không hề đề phòng ngươi. Người như vậy, trái tim là nhược điểm lớn nhất. Giết hắn đi. Đem đầu hắn về đây.”
Thế giới của Nhẫn Đông giờ đây chỉ còn vang vọng giọng nói âm dương khó phân biệt kia. Sự đau đớn dần biến mất, Nhẫn Đông ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Nàng biết, nam nhân tính tình như trẻ nít kia bây giờ ắt hẳn đang lo sốt vó.
Ánh nắng bên ngoài chiếu thẳng vào mắt Nhẫn Đông làm nàng chói mắt.
Nàng nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn khó lẫn vào đâu được.
“Nhẫn Đông lãnh mệnh.”
Xem tiếp: Chương 3 Phần 2