Nhẫn Đông Chương 2 Phần 3
Chương trước: Chương 2 Phần 2
Chương 2: Thái tử Trần Quốc
Phần 3
Chuyện biết được thân phận của Quy Ngôn không hề ảnh hưởng đến hành trình của họ, có điều Nhẫn Đông đã có phần nhường nhịn Quy Ngôn hơn.
Nhẫn Đông từ từ phát hiện, mỗi lần Quy Ngôn đột ngột đòi đổi đường thì những kẻ truy sát sẽ xuất hiện ở những con đường đáng lẽ họ sắp phải đi. Nàng nghĩ chuyến này nếu như không có Quy Ngôn thay đổi lộ trình như vậy thì e rằng nàng đã sức cùng lực kiệt khi đi đến đây.
Càng đi về hướng Nam, sát thủ Trung Nguyên càng ít lại, Nhẫn Đông dự tính khoảng ba ngày đường nữa thì tới bản doanh Vu giáo.
Mới sáng sớm, Quy Ngôn đánh thức Nhẫn Đông dậy: “Chúng ta đi ngắm hoa đào đi.”
Nhẫn Đông đã quen khi Quy Ngôn làm thế. Nàng lập tức thu dọn đồ đạc, cứ ngỡ lại thêm một lần vội vã chạy trốn sát thủ, dè đâu lần này Quy Ngôn thật sự muốn đưa Nhẫn Đông đi ngắm hoa đào.
Hắn cùng nàng thong thả bước trên con đường trồng toàn hoa đào, điềm đạm mỉm cười. Hắn bảo Nhẫn Đông đến bên một cây đào, đẩy khẽ một cái, những bông hoa màu hồng phấn trên cây lả tả rơi xuống, bồng bềnh rơi trên người Nhẫn Đông.
Nhẫn Đông không thích ứng kịp. Nàng phủi những cánh hoa yếu ớt trên người xuống đất. Người nàng đã quen đẫm máu tươi, nàng không quen với những thứ mềm mại đẹp đẽ như vậy.
“Nương tử xinh đẹp! Ta múa hát cho nàng xem nhé.” – Quy Ngôn đứng cách nàng ba bước. Hắn bẻ một cành đào trên tay vừa múa vừa hát. “Đào ơi đào, đào ơi đào, đào ơi đào ơi đào yêu ơi, yêu ơi yêu ơi…”
Bài hát đầu Ngô, điệu múa mình Sở khiến Nhẫn Đông không kiềm được nhoẻn miệng cười.
“Nương tử, nàng thấy ta có đẹp hay không?” – Quy Ngôn cài cành hoa lên tóc, tung tăng chạy lại khoe mẽ. Nắng xuân rực rỡ tưới lên hoa đào, tưới lên khuôn mặt cũng rạng rỡ của Quy Ngôn. Nhẫn Đông nhìn hắn tủm tỉm cười, đưa tay vén tóc mai rơi lòa xòa trên trán hắn.
“Tuyệt đẹp.”
Hai chữ này vừa thốt ra, không chỉ Quy Ngôn ngẩn ngơ mà Nhẫn Đông cũng ngẩn người. Chỉ khác ở chỗ, Quy Ngôn lập tức nở nụ cười rộng toét: “A ha ha ha, bổn công tử đương nhiên là thiên hạ vô song, đẹp trai nhất trên đời!” – Còn Nhẫn Đông không ngừng nghĩ thầm trong bụng hai chữ:
Chết rồi…
Đẹp như vậy… Nàng bắt đầu không thể cự tuyệt được nữa rồi.
Chập choạng tối, bọn họ đã bước vào vùng Vu giáo cai quản. Vừa bước qua ranh giới, có người báo cho Nhẫn Đông biết rằng giáo chủ lâm nguy, bảo nàng phải nhanh chóng ra roi thúc ngựa quay về.
Sập tối hôm sau, bọn họ đã về tới Vu giáo. Không kịp nghỉ ngơi phút nào, Quy Ngôn lập tức bị giáo chủ mời tới.
Nhẫn Đông đứng dưới nhà sàn trúc nhìn hồi lâu, không chịu rời đi.
Mãi đến sáng ngày hôm sau, Quy Ngôn từ trong nghênh ngang bước ra. Hắn cười: “Vãng Sinh Cưu rốt cuộc cũng chả có gì gọi là ghê gớm. Nếu như năm xưa ta khỏe mạnh hơn một chút, chống chọi thêm vài ngày nữa, thì giải độc dễ như bỡn.” Hắn vỗ vai Nhẫn Đông: “Nương tử, bắt đầu từ hôm nay trở đi, nàng là người của ta rồi. Đi với ta.” Dứt lời, hắn kéo Nhẫn Đông đi ra ngoài.
Nhẫn Đông ngơ ngác bước theo hắn mấy bước, chưa kịp phản ứng gì, thì bỗng nghe thấy tiếng của Tả hộ pháp phía sau: “Thần y xin dừng bước.”
Quy Ngôn vẫn nắm chặt Nhẫn Đông không chịu buông tay: “Độc giải xong rồi mà? Cứ uống thuốc theo đơn vài ba ngày là khỏi thôi.”
“Không phải chuyện đó. Thần y cũng biết Nhẫn Đông là người của Vu giáo bọn ta. Nàng ta từ nhỏ lớn lên ở Vu giáo, giáo chủ có mấy lời muốn căn dặn nàng.”
Quy Ngôn cong môi, bực bội thả tay Nhẫn Đông ra. Hắn nhìn Nhẫn Đông bước theo Tả hộ pháp vào căn nhà trúc tối đen, rồi bỗng cao giọng la lớn: “Nương tử xinh đẹp đừng sợ! Nếu bọn họ dám làm gì nàng, ta sẽ hạ độc toàn Vu giáo!”
Tả hộ pháp vừa bước vào cửa thì tím mặt trừng mắt nhìn Nhẫn Đông. Nàng cụp mắt, đi thẳng lên lầu, lòng không khỏi cười thầm.
Xem tiếp: Chương 3 Phần 1