Nhẫn Đông Chương 1 Phần 2
Chương trước: Chương 1 Phần 1
Chương 1: Cứu ta, ta sẽ lấy ngươi!
Phần 2
Giang hồ đồn rằng, trong thành Lạc Dương có một vị thần y có thể chữa bách bệnh, cải tử hoàn sinh, cải lão hoàn đồng.
Lúc tỉnh lại, Nhẫn Đông thấy mình đang nằm trong một căn phòng sạch sẽ. Chốn lạ khiến nàng lập tức cảnh giác ngồi bật dậy, vết thương trên người đau nhói làm nàng nhớ ra tại sao mình lại ở nơi này.
Nàng đã… cầu hôn một thư sinh.
Xem ra chính tên thư sinh đó đã cứu nàng về. Nhẫn Đông sờ vào những miếng vải được băng bó kĩ càng trên người, lòng thầm nghĩ, đợi khi gặp tên thư sinh đó, cám ơn một tiếng rồi giết luôn cho gọn. Hiện giờ, thêm một kẻ biết hành tung của nàng là thêm một phần nguy hiểm, mà điều nàng không ưa nhất chính là mạo hiểm bằng mạng sống của chính mình.
Ngoài sân vọng vào tiếng bước chân bình bịch, giống như có ai đó đang vội vã đi trong sân. Nhẫn Đông lắng nghe một hồi, tiếng bước chân của kẻ đang đi ngoài kia vừa nặng nề vừa chậm chạp, chắc chắn không hề luyện võ công. Thế là, nàng yên tâm tay không đẩy cửa bước ra ngoài.
Ánh nắng xô cửa rọi vào khiến nàng khẽ chau mày. Mất một lát nàng mới nhìn rõ quang cảnh bên ngoài.
Đây chỉ là ngôi nhà của một thôn dân bình thường. Góc sân trồng rất nhiều thảo dược, một nam nhân áo xanh đang ngồi xổm ở đó, vừa chổng mông ngâm nga vừa xới đất cho cây: “Đào ơi đào, đào ơi đào ơi đào yêu ơi, yêu ơi yêu, lửa đốt lửa thiêu…”
Nghe hắn ngân nga, một kẻ lạnh lùng như Nhẫn Đông cũng khẽ nhếch khóe miệng. Nàng ho khẽ một tiếng làm nam nhân chú ý.
“Á!” – Nam nhân hết hồn nhảy nhổm ra xa. Hắn té lăn ra đất, trợn mắt ôm ngực nhìn sững Nhẫn Đông hồi lâu rồi mới nói đầy oán trách: “Cô nương ơi là cô nương, đi đứng cũng phải phát ra tiếng mới giống người sống chứ, sau này chết rồi cô muốn phát ra tiếng động cũng không được nữa đâu.”
Nhẫn Đông lạnh lẽo nhìn: “Ngươi đã cứu ta?”
Hắn phủi mông đứng dậy, hất mặt nói: “Ngoài bổn công tử đây còn ai cứu nổi cô nương chứ?”
Nhẫn Đông gật đầu: “Đa tạ.” Mấy đầu ngón tay nàng vận khí, định bụng khi nam nhân lại gần sẽ bẻ gãy cổ hắn. Song, lúc nàng sắp ra tay, nam nhân nói: “Chỉ cần uống thêm mấy thang thuốc của bổn công tử thì mấy thứ độc dược lộn xộn trong người cô nương sẽ tiêu tán hết.”
Nội lực ở mấy đầu ngón tay bỗng nhiên tiêu tan hết. Giọng nói xưa nay lạnh lùng không giấu nổi nét gấp gáp: “Ngươi có thể giải hết độc chất trong người ta?”
Nam nhân cười đắc ý: “Trên đời này không có loại độc nào làm khó được ta cả.” Mắt Nhẫn Đông sáng rỡ, cánh môi run khẽ, nhưng nam nhân nói tiếp: “Nhưng ta chỉ giải được độc chứ không giải được bùa. Ngươi đã trúng bùa cắn tim, trừ phi người bỏ bùa đích thân giải bùa, còn không thì bản lĩnh bằng trời cũng chẳng cứu được.”
Nhẫn Đông sững sờ, lạnh lùng cười giễu cợt: “Còn đâu tham vọng được tự do…”
Một khi đã vào Nam Cương Ma giáo, trừ khi chết đi, chưa kẻ nào có được tự do. Nàng… chẳng qua cũng chỉ muốn được sống mà thôi.
Nam nhân nghiêng đầu nhìn nàng. Nét mặt ý vị đó chỉ dừng lại trên mặt Nhẫn Đông trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi nàng lại lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi có thể giải độc Vãng Sinh Cưu?”
“Độc đó hả? Trước kia thì biết, nhưng bây giờ không biết có biết không. Thử thì biết.”
Nhẫn Đông quan sát hắn hồi lâu: “Ngươi chính là vị thần y trong truyền thuyết?”
“Chắc vậy đó.” – Nam nhân bóp trán đầy đau khổ: “Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập. Rõ ràng ta đã rất cẩn thận che giấu tài hoa kinh thế của mình nhưng vẫn bị phát hiện, ta phải làm sao, phải làm sao???”
Nhẫn Đông ấn cơ quan trong tay áo, ám tiễn giấu trong tay áo nhất tề lộ ra. Ánh mắt nàng lạnh lẽo, chĩa thẳng đầu mũi tên vào họng nam nhân: “Nhẫn Đông sứ giả Nam Cương vu giáo, phụng mệnh giáo chủ mời thần y Nam tiến.”
Nam nhân dường như không nhìn thấy đầu tiễn sắc lạnh đang chĩa vào cổ họng mình. Hắn lẩm bẩm: “Nhẫn Đông? Hoa kim ngân?” Hắn đảo mắt khắp người Nhẫn Đông, cười nói: “Người xưa có câu, lụt chết hoa màu, hạn chết cỏ, lạnh chết thạch lựu, nắng hại dừa, còn hoa kim ngân chẳng bị ảnh hưởng gì. Ta thấy cô kiểu gì cũng không chết nổi đâu. Thú vị, thú vị.”
Nhẫn Đông lạnh lùng nói: “Mời thần y Nam tiến.”
“Đi chứ, ta đâu có nói là không đi.” – Nam nhân vui vẻ nói. “Nếu ta là cô, ta sẽ không đối xử với một đại phu như vậy đâu.”
Hắn cung kính chắp tay thi lễ, khom lưng cúi chào Nhẫn Đông. Nàng vội thu tiễn lại, sợ nếu đâm phải hắn thì không còn ai có thể giải được độc của giáo chủ. Giáo chủ mà xảy ra chuyện gì thì bùa cắn tim trong người nàng cũng không còn thuốc nào áp chế được. Lúc đó, nàng sẽ chết thảm thương…
“Tiểu sinh là Hoán Quy Ngôn.”
Lúc hắn khom mình, hương thuốc an thần phảng phất bay qua đầu mũi khiến Nhẫn Đông thất thần trong chốc lát. Ngước mắt nhìn nụ cười tỏa nắng của nam nhân trước mặt, nàng như bị ánh nắng tháng hai làm hoa cả mắt.
Xem tiếp: Chương 1 Phần 3