Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhẫn Đông Chương 1 Phần 1


Chương 1: Cứu ta, ta sẽ lấy ngươi!

Phần 1

 Đêm trăng. Khu rừng ngoại thành Lạc Dương.

Cô gái áo đen phi qua ngọn cây nhanh như chớp, thân pháp xuất quỷ nhập thần. Kẻ địch đuổi sau lưng nàng dần dần bị bỏ xa. Bỗng nhiên, từ rừng cây trùng trùng điệp điệp trước mặt xuất hiện mấy bóng người xông thẳng về hướng nàng.

Nhẫn Đông nhíu mày, quay đầu chạy về hướng Đông. Không ngờ nàng vừa mới quay người lại thì một cái ám khí phóng tới. Nàng nghiêng đầu tránh được, nhưng vẫn bị xước ở má, chiếc mạng đen che mặt rơi xuống, để lộ một khuôn mặt thanh tú dưới ánh trăng.

Nàng sờ lên vết thương trên má. Bao năm lăn lộn liếm máu lưỡi dao, nàng biết ám khí có độc, lần này chỉ còn nước liều mạng, giết hết kẻ địch đang đuổi theo rồi vận khí kìm độc thì may ra còn mạng mà quay về.

Kẻ địch đã áp sát phía sau. Mắt Nhẫn Đông lóe lên, nàng tuốt kiếm khỏi vỏ. Nàng ra tay nhanh gọn mà tàn nhẫn, đường kiếm lạnh lùng đẫm ánh trăng sáng, tóe hoa máu đỏ tươi, chớp mắt lấy mất sinh mạng hai con người. Lại thêm nhiều người sột soạt kéo ra, Nhẫn Đông lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn chúng, khuôn mặt đẫm máu tươi khiến nàng trông như địa ngục tu la.

Khoảng mười kẻ vừa xuất hiện bao vây xung quanh nàng. Có kẻ nói: “Ả đã trúng độc, đợi khi độc phát chúng ta sẽ dễ dàng tước mạng ả đi!”

Đầu ngón tay của Nhẫn Đông đã bắt đầu tê dại. Nàng lạnh lùng chế giễu: “Bọn chuột nhắt.”

Những kẻ có mặt ở đó toàn là nam nhi sức lực tràn trề, làm sao có thể cam tâm để ột nữ nhân mỉa mai như vậy. Một kẻ nói: “Nam Cương Ma giáo tàn hại bá tánh Trung Nguyên, tội ác tày trời! Bọn các ngươi mới chính là hạng chuột chạy qua đường, người người căm ghét muốn giết!”

Nhẫn Đông lạnh lùng nhếch môi cười: “Ngày xưa mấy vạn tên phế vật trong võ lâm Trung Nguyên mà đánh không lại mấy trăm người giáo ta. Hôm nay mấy trăm người các người cũng không thể ngăn cản ta đến Lạc Dương tìm người. Bọn Trung Nguyên bệnh tật ốm yếu các ngươi đúng là người người hô giết nhưng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.”

Nàng dứt lời, tất cả bọn họ đều tức giận đến mất cả lý trí, thét lớn một tiếng, thề phải ngàn mảnh phanh thây nữ tử Ma giáo kia mới hả giận.

Nhẫn Đông cười thầm trong bụng. Nàng đã đạt được mục đích tốc chiến tốc thắng, dù đây là trận chiến dữ dội nhất đời Nhẫn Đông trong suốt bao năm qua, dữ dội hơn cả việc thuở nhỏ bị nhốt trong chuồng chó sói chém giết lẫn nhau, chất độc trong người nàng vì vận khí nên lại càng phát tác nhanh hơn.

Cuối cùng, nàng dùng chính răng nanh của mình cắn đứt cổ đối thủ cuối cùng. Nàng nuốt đầy một bụng máu. Dòng máu tươi còn nóng chầm chậm xoa dịu tứ chi lạnh cứng, mùi máu tanh còn vương khắp miệng cũng khiến thần trí nàng dần tỉnh táo hơn.

Nàng đẩy thân thể bất động của đối phương ra, mệt mỏi nhặt lại kiếm của mình, lảo đảo bước khỏi khu rừng hỗn loạn chém giết suốt cả đêm.

Bình minh xua tan màn sương, ánh nắng sớm mai đằng chân trời chiếu rọi khiến nàng hoa mắt chóng mặt.

Nàng cảm thấy lần này mình không thể sống nổi nữa. Mất máu, trọng thương, thân trúng kịch độc, phía sau kẻ địch truy sát. Bất cứ điều gì cũng có thể tước mạng nàng. Nhẫn Đông gắng gượng đứng vững, mơ màng chân bước lảo đảo về phía trước dù nàng cũng chẳng biết mình như thế này thì còn đi được đến đâu.

Bỗng nhiên, nàng vấp ngã. Thế gian xoay vòng trong im lặng, trời xanh mây trắng trong mắt nàng dần dần hóa vào hư không. Trước khi đôi mắt khép lại, nàng mơ màng nhìn thấy một thư sinh đang vê cằm, tò mò xét nàng.

Nàng mơ hồ nhớ lại, ngày xưa có một tên tú tài nghèo vừa già vừa xấu cứ sầu khổ niệm đi niệm lại mỗi một câu bên tai nàng: “Thư sinh khố rách áo ôm chẳng bao giờ lấy được nương tử đâu.”

Không biết sức lực từ đâu ra, nàng tóm lấy tay áo của người thư sinh kia: “Cứu ta, ta sẽ lấy ngươi, tiền biếu mười lượng.”

Thư sinh ngớ người, mắt nhíu lại suy nghĩ một hồi: “Ta chỉ lấy vàng thôi.”

Loading...

Xem tiếp: Chương 1 Phần 2

Loading...