Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhẫn Đông Chương 1 Phần 3

Chương trước: Chương 1 Phần 2



Chương 1: Cứu ta, ta sẽ lấy ngươi!

Phần 3

Trên đường, Nhẫn Đông thật muốn kiếm chỗ nào đó bỏ Quy Ngôn lại cho rồi. Nàng không hiểu làm sao Thượng đế có thể để một tên công tử bột một thân một mình sống tới tận bây giờ. Đi được mới nửa tiếng thì đòi nghỉ chân, nước sông phải nấu sôi để nguội mới chịu uống, hay chui vào những nơi khuất nẻo để tìm thảo dược rồi bất cẩn lộn nhào xuống dốc núi, hoặc bị dính bẫy mà thợ săn để lại, ra vẻ đáng thương cầu cứu nàng.

Vì hắn mà Nhẫn Đông phải đi lòng vòng, nhưng cũng chính vì vậy mà đường về Vu giáo không còn gặp bao nhiêu kẻ đuổi giết nữa.

Ban đêm, lại một lần nữa vì Quy Ngôn dây dưa mà hai người không kịp vào thôn, chỉ còn nước ngủ bụi ở ngoài.

Nhẫn Đông tức điên người. Đốt lửa xong, nàng chẳng nói chẳng rằng bỏ đi săn. Quy Ngôn ngồi bó gối bên đống lửa, vừa run lập cập vừa xoa hai tay, vừa ré lên the thé: “Vừa lạnh vừa đói, tiểu thơ xinh đẹp, cô về nhanh đi, chứ không thì thần y nhà cô sẽ ngoẻo liền đó.”

Ngoẻo thì ngoẻo luôn đi. Nhẫn Đông nghĩ.

Khi nàng xách hai con thỏ hoang về, Quy Ngôn đang ngồi xếp bằng bên đống lửa, tay cầm chiếc túi gấm màu lam đếm ngân lượng, vẻ mặt đau khổ. Hắn ngẩng đầu nhìn Nhẫn Đông đang từ từ bước lại, khuôn mặt lập tức ánh lên nét cười: “Tiểu thơ xinh đẹp mau lại đây cho ấm nào, đêm lạnh quá đi mất.”

Nhẫn Đông ngẩn người, ánh mắt cũng dịu lại hơn. Một người như vậy… có lẽ lúc nào cũng sống vui vẻ.

Nàng ngồi xuống, chẳng nói chẳng rằng lột da thỏ. Quy Ngôn ngồi kế bên cứ luôn miệng tụng tội con thỏ quá, lòng dạ độc ác phải xuống địa ngục gì đó, nhưng khi Nhẫn Đông nướng chín, hắn ta ăn vô cùng sung sướng.

“Tiểu thơ xinh đẹp, khám bệnh cho giáo chủ nhà cô thì tiền bạc tính sao đây?” – Ăn uống no nê, Quy Ngôn ngồi bệt bên gốc cây, vừa hỏi vừa che cái túi gấm màu lam.

“Ngươi muốn bao nhiêu?”

“Mười lượng vàng.”

Nhẫn Đông gật đầu, nói đến đây, nàng bỗng nhớ lại điều kiện mà nàng đưa ra để hắn cứu nàng. Nàng liếc nhìn Quy Ngôn thì thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sáng rực. Nhẫn Đông quay đầu thêm củi vào đống lửa: “Nhìn cái gì?”

“Tiểu thơ xinh đẹp, ta khám bệnh cho giáo chủ nhà cô xong thì chúng ta thành thân à?”

Ánh lửa bập bùng lách tách, tựa như nhịp tim đang đập trong lòng Nhẫn Đông bây giờ. Nàng nhếch miệng, nhìn Quy Ngôn: “Ngươi nói cái gì?”

Quy Ngôn vội vàng xáp lại, nhìn nàng đầy vẻ đáng thương: “Cô nương muốn xỏ lá hả? Hôm đó chính miệng cô nói mà. Ta cứu cô, cô lấy ta, cộng thêm mười lạng vàng.” – Hắn nói, “Ta là người độ lượng, ta không cần tiền của nương tử, nhưng mà… nhưng mà không cần tiền thì vẫn cần nương tử.”

Nhẫn Đông thản nhiên quay đi, chọc chọc vào đống lửa: “Ta cho ngươi hai mươi lượng vàng để ngươi mua vợ.”

Quy Ngôn rưng rưng nước mắt: “Tiểu nương tử xinh đẹp…”

Gân xanh ở thái dương của Nhẫn Đông giật giật. Nàng kìm nén cảm giác muốn đánh người. Quy Ngôn ở bên cạnh la lết dò xét vẻ mặt của nàng, khiến Nhẫn Đông chịu không thấu đưa tay đẩy hắn, không ngờ vừa giơ tay lên thì bị Quy Ngôn chộp lấy: “Nương tử xinh đẹp, tay của nàng bị thương nhiều quá.”

Những vết thương lỗ chỗ vì bị gai đâm trên đường đối với Nhẫn Đông mà nói chẳng đau đớn gì. Nàng định rút tay về, song Quy Ngôn lại cương quyết ngậm tay nàng vào miệng.

Đầu lưỡi ấm áp liếm qua vết thương trên ngón trỏ của Nhẫn Đông, khiến nàng nghẹn đi, mặt đỏ bừng.

“Ngón tay bị thương ngậm thế này sẽ hết đau và mau khỏi.”

Nhẫn Đông đứng dậy đánh “soạt”, bước lùi hai bước, nhìn hắn như thể nhìn mãnh thú: “Ngươi, ngươi…”

Quy Ngôn cười hì hì: “Tiểu nương tử xinh đẹp xấu hổ kìa.” Chưa dứt lời, mắt hắn bỗng sáng rỡ, khuôn mặt dịu dàng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao: “Nghe nói đêm đầy sao, ở một nơi có nước, sẽ mọc lên một loại hoa thảo dược vô cùng kỳ diệu, chúng ta đi hái vài đóa đi.”

Chủ đề thay đổi quá nhanh khiến Nhẫn Đông nhất thời không phản ứng lại kịp. Nàng lặng đi một lúc rồi mới nói: “Con sông gần nhất cách đây đến mười dặm. Xa lắm.”

“A, ta nhớ ra rồi, để giải độc Vãng Sinh Cưu hình như phải dùng đến loại thảo dược này.”

Nhẫn Đông mím môi nói: “Nếu một ngày nào đó ta phát hiện ngươi đang bỡn cợt ta… Ta nhất định sẽ chặt hết tay chân nhà ngươi.”

Quy Ngôn cười hiền lành, quay lưng dập lửa: “Chúng ta mau đi thôi, loại hoa đó nở trong thời gian cực ngắn, nếu bỏ lỡ rồi thì rất khó kiếm lại được.”

Loading...

Xem tiếp: Chương 2 Phần 1

Loading...