Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhẫn Đông Chương 2 Phần 2

Chương trước: Chương 2 Phần 1



Chương 2: Thái tử Trần Quốc

Phần 2

Lúc Quy Ngôn tỉnh lại, hắn thấy mình đang ở một nơi vô cùng quen thuộc – dốc Bách Lý.

Có điều cảnh vật ở đây so với những gì hắn biết trước kia đã thay đổi rất nhiều. Bốn bề cỏ dại phủ đầy như muốn nhấn chìm hết tất cả mọi người vào trong.

Hắn bóp bóp bả vai, ngồi dậy quay đầu nhìn thì thấy bên cạnh mình còn một người nữa đang ngủ. Hắn trố mắt nhìn một hồi rồi vui sướng đánh thức nàng: “Nương tử xinh đẹp! May quá, nàng cũng ở đây!”

Nhẫn Đông bị Quy Ngôn đụng vào lập tức mở to cặp mắt. Theo bản năng nàng vặn ngược cánh tay của Quy Ngôn, lật mình ngồi lên người hắn. Một tay bịt miệng, một bên khóa tay hắn. Quy Ngôn tru tréo liên tục: “Là ta đây! Nương tử à, tướng công của nàng đây!”

Nghe giọng nói ấy, Nhẫn Đông liền buông tay thả hắn ra. Nàng chỉ lạnh lùng nói một tiếng: “Xin lỗi.” Nếu là lúc thường, một tiếng xin lỗi nàng cũng chẳng thèm nói đâu.

Quy Ngôn vẫn vừa rên rỉ vừa xoa tay. Nhẫn Đông liếc hắn mấy cái: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Là tướng công của nàng.” – Hắn tức tối nói.

Nhẫn Đông nhìn hắn một lúc lâu: “Ngươi có biết mình bị trúng tên không?”

Quy Ngôn dừng tay: “Không biết.” – Giọng hắn vẫn nhẹ nhõm như thường ngày. “Bởi vì ta không biết đau.”

Nhẫn Đông không nói nữa. Nàng cẩn thận dò xét Quy Ngôn. Nàng đã ôm hắn nhảy xuống dòng sông chảy xiết, rồi bị dòng nước cuốn đến đây. Nàng cứ tưởng vết thương của Quy Ngôn sẽ sưng tấy lở loét, thậm chí tước mất tính mạng của hắn ta. Không ngờ sau khi leo lên bờ, nhổ mũi tên ra, chẳng có giọt máu nào chảy ra. Nàng tận mắt chứng kiến da thịt hắn lành lại với tốc độ không thể nào có ở người bình thường.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” – Nàng lại hỏi.

Quy Ngôn cười. Hắn chơi đùa với mấy cọng cỏ vừa nhổ trong tay: “Nơi này từng là nhà của ta, ngàn năm trước gọi là Hoàng cung Trần quốc.”

Trần quốc… cổ.

Nhẫn Đông kinh ngạc.

“Ta là con trai của Hoàng đế, khi chết được quàn trong quan tài bằng hàn ngọc. Không ai ngờ được cỗ quan tài đó có khả năng cải tử hoàn sinh, nhưng chỉ biến ta thành một cương thi.” Cọng cỏ dại cứa đứt ngón tay hắn nhưng không giọt máu nào chảy ra, vết thương cũng nhanh chóng liền lại. Hắn cười: “Không chảy máu, lành lặn nhanh chóng, sống không được, mà chết cũng chả xong. Cơ thể này thật đáng ghê tởm, phải không?”

Hắn ngẩng lên nhìn Nhẫn Đông, nghĩ bụng chắc nàng sẽ sợ tái xanh mặt mày hoặc là hoảng sợ chạy đi. Không ngờ nàng vẫn lạnh lẽo nhìn hắn, tỉnh táo hỏi: “Nhìn ngươi chưa quá hai mươi, chắc lúc chết cũng khoảng hai mươi. Thái tử một nước sao lại chết sớm như vậy?”

“Ta bị kẻ khác hạ độc.” Hắn bứt ngọn cỏ, điềm nhiên như không, “Lúc còn sống ta bị cà lăm, có người nghĩ ta không làm vua nổi nên đã hạ độc ta bằng Vãng Sinh Cưu.”

Nhẫn Đông sửng sốt.

“Ừ, chính là loại độc mà giáo chủ các người đã trúng. Tuy nhiên ta không tốt số như ông ta, chống đỡ chẳng được bao lâu thì chết, nhanh tới nỗi ta không có cơ hội chữa trị ình. Đi với nàng chuyến này, coi như là thực hiện ước nguyện của mình.”

Nhẫn Đông động đậy khóe môi, Quy Ngôn thoáng thấy, liền cười rạng rỡ: “Nhưng mà bây giờ, ta còn muốn giáo chủ của nàng cho ta lấy nàng về làm nương tử nữa kia.”

“Tại sao lại là… ta?”

Quy Ngôn thắt cọng cỏ trong tay thành châu chấu. Hắn đưa cho Nhẫn Đông rồi nói: “Bởi vì ta chết rồi nhưng bộ dạng vẫn y như người sống, còn nàng đang sống mà lạnh lẽo hơn cả người chết. Ta tâm thiện, chừng nào còn sống, chừng đó muốn cứu thêm người.”

“Nếu không làm gì hết thì ngàn năm trôi qua lãng phí biết chừng nào.” – Hắn đứng dậy, bước lại cây khô ở gần đó, vừa sờ thân cây vừa nói: “Đây là cây đào ta trồng ngàn năm trước, sau này nó biến thành yêu tinh. Ngày nào nó cũng chê cười ta là đồ cà lăm. Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, ta không còn cà lăm nữa, còn nó là yêu quái, mà cũng chết rồi.”

Giờ phút này, Nhẫn Đông cảm thấy ánh mặt trời rọi xuống người Quy Ngôn lạnh lẽo đến buốt giá tâm can.

Một người một thân một mình sống ngàn năm, bất cứ ai cũng là khách qua đường trong cuộc đời hắn, còn hắn, cũng chỉ có thể trở thành khách qua đường trong cuộc đời những kẻ kia.

Ngàn năm cô độc, khó mà rứt xé quăng ném đi được.

Giống như ma xui quỷ khiến, Nhẫn Đông đưa tay nắm lấy hai ngón tay của Quy Ngôn.

Hơi ấm truyền qua đầu ngón tay, Quy Ngôn ngẩn người nhìn Nhẫn Đông. Nàng cũng ngạc nhiên vì hành động của mình. Lặng im hồi lâu, nàng giơ con châu chấu trong tay mình lên: “Cái này… làm cũng đẹp đó.”

Quy Ngôn híp mắt cười: “Đương nhiên rồi.”

Loading...

Xem tiếp: Chương 2 Phần 3

Loading...